Bốn mắt nhìn nhau ở khoảng cách xa, Dương Bạch Dao cảm thấy như giờ đây cô ta và Cao Anh Quân lại càng xa cách hơn, như thể đang có một bức tường vô tình ngăn cách giữa hai người khiến cô ta không thể nào tiến thêm một bước.
Cao Anh Quân nhìn Dương Bạch Dao từ đầu đến cuối, cơ thể vẫn mảnh khảnh, khuôn mặt xinh đẹp lại không còn sức sống, đôi môi nứt nẻ khẽ nấc lên từng hồi.
Anh nhẹ giọng lên tiếng.
"Tớ biết hiện giờ cậu đang rất tệ nhưng tớ mong cậu hãy đến xin lỗi Nguyệt Hương Lan, cô ấy không có lỗi trong chuyện này nên đừng lôi bản hợp đồng ra để đe dọa cô ấy!"
"Cậu có thể nói chuyện với tớ mà đừng nhắc đến tên của Nguyệt Hương Lan được không?"
Lòng đã đau đến nghẹn ngào, khi anh vô tư nhắc đến Nguyệt Hương Lan khiến tim cô ta lần nữa nhói đau, biết người trước mắt đã không thể yêu nhưng cô ta lại hy vọng, một chút hy vọng nhỏ nhoi nhen nhóm trong lòng.
Nhưng Cao Anh Quân chỉ có thể lắc đầu, anh biết cái lắc đầu này sẽ khiến Dương Bạch Dao rất đau lòng nhưng Nguyệt Hương Lan đối với anh rất quan trọng, chính vì vậy nên anh mới hẹn cô ta ra đây để nói chuyện này.
Nào ngờ lại biết được chuyện khủng khiếp hơn thế nữa. Anh không thể chấp nhận được tình cảm của cô ta lại càng không thể đồng ý yêu cầu đó của Dương Bạch Dao.
Dương Bạch Dao khẽ cười nhạt khi thua cái lắc đầu của anh, cô ta đã mong chờ anh sẽ đồng ý nhưng có lẽ cô ta đã mong chờ quá nhiều.
Nguyệt Hương Lan đã khiến anh thay đổi thật rồi.
"Mục đích tớ đến đây là vì cô ấy, chúng ta chỉ nên nói về chuyện đó, ngoài ra tớ không muốn nghe chuyện gì cả!"
Cao Anh Quân nhẫn tâm nói câu lạnh lùng, khuôn mặt không gợn sóng nhìn Dương Bạch Dao đứng bất động, ngỡ ngàng trước câu nói đó.
Cô ta không thể ngờ lại có một ngày anh nói câu như vậy với cô ta, lúc trước anh chỉ toàn thuận theo ý của cô ta còn bây giờ thì lại khiến cô ta phải gồng mình không khóc.
Dương Bạch Dao gật đầu, lau đi giọt nước mắt không thể kiềm chế, cô ta lên tiếng.
"Cậu thật sự vô tình đó."
"Chuyện bản hợp đồng là tớ bày ra, tất cả mọi thứ Nguyệt Hương Lan gặp phải đều do một tay tớ sắp đặt, mục đích là để Nguyệt Hương Lan chịu thua mà tự động rời đi. Số tiền 30 tỷ cũng không khiến cô ấy buông tay cậu khiến tớ thấy rất khó chịu, tớ không thể giương mắt nhìn cậu ở bên cô ấy như vậy được. Tớ thật sự không can tâm chịu thua như vậy!"
Dương Bạch Dao nói ra hết lòng mình, từ những ngày đầu tiên cô ta đã rất ghen ghét Nguyệt Hương Lan dù chỉ là một cái liếc mắt nhỏ cũng khiến cô ta cảm thấy gai mắt và ghét bỏ nhưng lại bất ngờ khi thấy Cao Anh Quân ngọt ngào bên cạnh cô.
Dương Bạch Dao dường như đã không tin vào mắt mình nữa, cô ta đã khóc đến đỏ hoe, sưng mắt nhưng lại không thể buông bỏ được tình cảm trong lòng. Yêu thầm hơn mười năm thì nói bỏ thật khó khăn với cô ta.
Nhưng Dương Bạch Dao lại được Trương Trúc Hy vực lại tinh thần, bày mưu tính kế đủ thứ tất cả cũng vì ba chữ 'Cao Anh Quân' mà thành ra như vậy.
Cô ta nhiều lúc cũng tự sợ bản thân mình, đứng nhìn trong gương, đã nhiều lần nói buông bỏ nhưng lời nói ra thì được còn hành động lại không, con tim lại không thể buông bỏ, lý trí lại bị từng lời nói của Trương Trúc Hy làm cho mê mẩn.
Truyện đề cử: Chiến Thần Thánh Y/Huyền Thoại Thánh Y
Nhưng hôm nay, Dương Bạch Dao đã không còn có thể bày được kế gì nữa, tâm trí cũng không còn có thể nghĩ được gì, chỉ có thể mang đôi mắt đỏ hoe theo mà nhìn về hướng của anh, chàng trai đã thầm yêu hơn mười năm.
Cao Anh Quân im lặng nghe từng lời nói của Dương Bạch Dao, đợi cô ra dứt câu liền lên tiếng, anh cũng không muốn để cô ta hiểu sai lòng anh nữa, anh phũ phàng nói lời cay đắng.
"Ngay từ đầu cậu đã thua rồi. Tớ chưa hề yêu cậu cũng chưa hề có tình cảm với cậu. Nguyệt Hương Lan là đầu tiên và cũng là cuối cùng, cậu đừng tự làm mình đau khổ nữa là cậu đã tự suy nghĩ ra mà thôi!"
"Vậy tại sao cậu lại giữ vòng tay mà tớ tặng? Chẳng lẽ người thông minh như cậu lại không biết ý nghĩa của nó là gì, Chữ khắc trên đó sao? Cậu đang giả vờ không biết phải không. Cao Anh Quân, cậu đang cố tình không hiểu đúng không!"
Dương Bạch Dao hoảng hốt lên tiếng, cô ta không tin vào những lời mà anh nói, chiếc vòng tay được cô ta khắc tên Cao Anh Quân và Dương Bạch Dao rõ ràng như vậy nhưng chẳng lẽ suốt những năm qua anh chưa từng nhìn thấy, cũng chưa từng hiểu.
Cô ta không tin, cô ta không tin vào những lời nói đó!!
"Chiếc vòng đó cậu đang giữ đúng chứ? Coi như tớ trả nó lại cho cậu cũng như tình cảm của cậu, tớ xin không nhận. Tớ và cậu chỉ nên dừng chân ở mức bạn bè mà thôi, cả hai chúng ta không thể tiến thêm cùng nhau được đâu!"
"Cậu! Tại sao vậy Anh Quân? Tớ thật sự không hiểu, tại sao cậu lại đối xử với tớ như vậy, tớ không xứng đáng có được tình yêu của cậu sao?"
"Cậu xứng đáng với tình yêu nhưng hai chúng ta không hợp nhau, cậu hiểu lời tớ nói mà nhỉ? Tình bạn này tớ chỉ coi là tri kỉ không hơn không kém."
Dương Bạch Dao chết đứng mà không thể lên tiếng, càng không thể duy chuyển, nước mắt đọng trên hàn mi như muốn tuôn ra, Dương Bạch Dao hít một hơi thật sâu rồi lên tiếng.
"Tớ hiểu rồi, cậu đừng nói nữa. Cậu đi đi."
"Được!"
Nghe Dương Bạch Dao nói vậy, Cao Anh Quân một bước dứt khoát rời đi trong ánh nhìn mờ ảo của Dương Bạch Dao, nước mắt đã làm mờ đi ánh sáng, anh đi rồi hàng mi cụp xuống, lệ tuôn rơi không ngừng như mưa đang rơi ngoài trời.
Ông trời như đang than khóc cùng cô, những giọt mưa lạnh giá làm ướt cơ thể cô, mái tóc ướt sũng, nước mắt hoà vào dòng nước mưa ào ạt đổ nước, tiếng khóc nức nở bị tiếng mưa ồn ào lấn át.
Dương Bạch Dao lúc này chỉ có thể khóc thật to, bao nhiêu cảm xúc đều theo dòng nước mà rơi xuống khuôn mặt xinh đẹp. Đợi chờ một người hơn mười năm nhưng chỉ nhận lại được một cái kết phũ phàng, vội vàng đến đau lòng.
Lời yêu khó nói giữa tình bạn, một khi chọn cách im lặng thì phải chịu thiệt thòi nhưng Dương Bạch Dao lại không ngờ, thiệt thòi này quá lớn, quá sức chịu đựng của cô rồi, cô ta không thể nào gồng mình mạnh mẽ được nữa, cô ta cũng biết sợ.
Sợ mất đi một người bạn và lại càng sợ mất đi người mình yêu. Những nỗi sợ tận sâu đáy lòng đã bị Cao Anh Quân thẳng thừng kéo lên, anh vạch rõ mối quan hệ giữa hai người, lạnh lùng từ chối tình cảm của cô ta.
Bao nhiêu đó thôi cũng đủ khiến một cô gái như Dương Bạch Dao phải sụp đổ, những ước mơ về tương lai của Cao Anh Quân và Dương Bạch Dao đều đã biến thành tro tàn, như hạt bụi bay vào mắt khiến cô ta không ngừng khóc.
Giọng nói cũng khàn đi, mắt sưng lên nhưng không thể ngừng khóc, trong lòng chỉ toàn nghĩ đến một chàng trai đã làm mình đau lòng, sự vội vàng của cô ta đã khiến cô ta phải trả giá đắt.
Mất người coi mình là bạn, mất cả người mình thầm yêu mười năm.
"Suy nghĩ đơn giản như vậy thật sự nhiều rủi ro, kẻo người đau khổ sẽ là cô chứ không phải Nguyệt Hương Lan đâu!"
Câu nói của Trương Trúc Hy vô tình hiện lên trong đầu Dương Bạch Dao, là cô ta không nghe theo lời của Trương Trúc Hy, đã nghĩ mọi chuyện quá dễ dàng mà quên mất, Cao Anh Quân là người thông minh và phũ phàng đến thế nào.
Anh có thể sẽ nhẫn tâm với người khác dù đã từng rất thân nhưng Dương Bạch Dao lại quên mất điều đó, trong đầu chỉ toàn nóng vội cướp anh khỏi Nguyệt Hương Lan.
Giờ đây thì lời nói đó đã thành sự thật, người đau khổ không phải Nguyệt Hương Lan mà là Dương Bạch Dao..