Cả hai cùng nhau đi đến một quán cà phê gần nhà rồi ngồi lại, đối mặt với Nguyệt Hương Lan, Dương Bạch Dao đã không tự tin như trước nữa mà trong lòng chỉ thấy khó chịu, không dám nhìn thẳng.
Nguyệt Hương Lan ngồi im Dương Bạch Dao, đã qua hơn 20 phút nhưng giữa hai người cũng chỉ có khoảng không im lặng, không khí như chìm xuống.
Nguyệt Hương Lan nhíu mày, lên tiếng.
"Thời gian qua tại sao cô lại tránh mặt tôi?"
Giọng nói vang lên giữa không khí im lặng, Dương Bạch Dao giật mình khi nghe thấy câu hỏi đó, đôi mắt né tránh lên tiếng.
"Chuyện đó, chỉ là tôi muốn cho hai người ở bên nhau thôi mà."
"Cô nói dối! Có phải vì Anh Quân từ chối cô nên cô mới như vậy không, tại sao vậy Bạch Dao? Cô yếu đuối từ khi nào vậy?"
Nguyệt Hương Lan đập tan câu nói giả dối đó mà nói thẳng ra lý do tại sao Dương Bạch Dao trốn tránh mà cô đoán là chính xác nhất, câu nói thành công khiến Dương Bạch Dao chột dạ.
Nguyệt Hương Lan nhìn cô không rời khiến Dương Bạch Dao thấy rất khó chịu, không thể gồng mình khi bị nhìn quá lâu, Dương Bạch Dao khó chịu lên tiếng.
"Tại vì tôi ghét cô! Cô dành lấy tình yêu của tôi!"
"Cô thật sự nghĩ vậy sao?"
"Đúng! Rõ ràng tôi là người đến trước kia mà, tại sao cô.."
"Vậy cô có tỏ tình anh ấy chưa?"
Nguyệt Hương Lan cắt ngang lời nói của Dương Bạch Dao, câu nói như con dao đâm thẳng vào trái tim đang vỡ nứt của cô ta một nhát thật đau, lời đến môi lại không thể nói ra mà chỉ có thể im lặng.
"Tôi gặp cô là để nói chuyện một cách nhẹ nhàng nhất, cô đừng lớn tiếng chốn đông được chứ?"
Nguyệt Hương Lan thấy Dương Bạch Dao có chưa kích động liền hạ giọng.
Dương Bạch Dao cắn răng im lặng, đôi mắt rưng rưng dần đỏ lên quay sang hướng khác, cô ta không thể bình tĩnh khi nghe Nguyệt Hương Lan nhắc đến Cao Anh Quân vì trong lòng cô ta vẫn còn tình cảm.
Và khi nhìn Nguyệt Hương Lan thì cô ta lại thấy đau lòng, cô ta ở cùng Cao Anh Quân nhiều năm như vậy nhưng lại không có được tình cảm của anh còn Nguyệt Hương Lan chỉ mới đến 1 năm mà anh đã bất chấp mọi thứ để bảo vệ cô.
Cô ta thật sự không đành lòng.
Nhưng sự thật đã quá rõ ràng, cô ta cũng chỉ có thể lặng lẽ chôn vùi tình cảm này trong lòng, tình cảm chỉ đến từ một phía trước cô ta rất buồn và cũng đã khóc rất nhiều.
Nguyệt Hương Lan nhìn Dương Bạch Dao, cô biết cảm giác bây giờ của Dương Bạch Dao đang như thế nào, bị từ chối tình cảm nhiều năm như vậy thì có trách Dương Bạch Dao có thể bình tĩnh trước cô.
Nguyệt Hương Lan thở dài lên tiếng.
"Tôi đã nhờ Trúc Hy gọi cô đến đây, cô đừng trốn tránh bọn tôi nữa được không?"
Dương Bạch Dao nghe giọng thì ngạc nhiên, từ khi nào Trương Trúc Hy lại đồng ý sự nhờ vả của Nguyệt Hương Lan vậy chứ, lại còn để cô ta gặp Nguyệt Hương Lan nữa.
Dù ngạc nhiên là thế nhưng Dương Bạch Dao không một lời đáp lại, chỉ có một khoảng trống trong câu hỏi của Nguyệt Hương Lan, cô cười nhạt, nói thêm.
"Thật ra tôi đã rất nhiều gặp cô sớm hơn nhưng vì Trúc Hy bảo cô rất ngại gặp mặt nên tôi mới đi cùng cô ấy đến để gặp cô. Cao Anh Quân anh ấy.. cũng rất muốn gặp cô, cô đừng vì chuyện lúc trước mà.."
"Cô thì biết cái gì? Đừng có giở giọng thánh thiện trước mặt tôi, cô cứ là chính mình đi! Đừng giả vờ nữa!"
"Tôi.."
Dương Bạch Dao càng nghe lại càng thấy chói tai, khó chịu nhìn sang cô rồi cắt ngang lời đang nói.
"Đáng lẽ ra tôi không nên về nước để kiểm chứng tin đồn đó thì tôi sẽ không như bây giờ, cô sẽ chẳng thể hiểu cảm giác của tôi đâu Hương Lan à, từ đầu đến cuối cô được cậu ấy yêu thương khiến tôi rất ghen tị. Tôi cứ nghĩ những hành động đó chỉ dành riêng cho tôi nhưng cậu ấy đã cho tôi biết thế nào là ảo tưởng và thực tế!"
"Cậu ấy bất chấp mọi thứ bảo vệ cô, bao nhiêu tin đồn được đưa ra hay gia đình ghét bỏ cũng không khiến cậu ấy lung lay, đến cả tôi cậu ấy còn bỏ mặc giữa trời mưa để về với cô. Thật buồn cười.."
Dương Bạch Dao đã không thể kiềm chế được những lời trong lòng nữa, đôi mắt đỏ hoe rơi vài giọt lệ, đã cố gắng kiềm chế nhưng không được, nước mắt theo lời nói rơi xuống khuôn mặt xinh đẹp.
Càng nói tim lại càng đau, chỉ cần nhớ đến những thứ đó là tim cô ta lại nhói lên. Nguyệt Hương Lan thấy cô ta khóc cũng rất lo lắng, vì định đi đến thì liền bị hất ra.
"Cô đừng bày ra vẻ mặt đó!"
"Bạch Dao à, cô bình tĩnh lại rồi nghe tôi nói đi đã.. Thật ra tôi đã nhìn ra cô thích anh ấy từ đầu nhưng tôi chỉ có thể xin lỗi cô rất nhiều, lòng tôi không cho phép tôi buông anh ấy."
Nguyệt Hương Lan lên tiếng, bây giờ chỉ biết xin lỗi Dương Bạch Dao dù những điều đó không phải lỗi của cô, nhìn Dương Bạch Dao đau khổ trong tình yêu như vậy thì Nguyệt Hương Lan cũng không mấy vui vẻ.
Cảm thấy bối rối cứ dâng lên trong lòng, muốn lau nước mắt nhưng lại bị cản lại, cô chỉ có thể ngồi nhìn Dương Bạch Dao run rẩy mà bật khóc nức nở.
"Thì ra là vậy, bao nhiêu tiền của tôi cũng không thể mua lại cậu ấy được. Cô giữ cậu ấy giỏi đến mức mà tôi cũng phải bất ngờ, người tham công tiếc việc như cậu ấy lại có thể bỏ mặc cả công ty để ở bên cạnh cô mà không cần phải suy nghĩ, cô tài giỏi thật.."
Dương Bạch Dao lau đi những giọt nước mắt đang rơi rồi cười nhạt. Những hành động của Cao Anh Quân cô ta đều biết nhưng làm sao cô ta có thể cản được anh, tình yêu của anh dành cho cô quá to lớn.
Nó lớn đến mức tạo ra một bức tường vô hình giữa Dương Bạch Dao và Cao Anh Quân khiến cô ta không thể nào phá vỡ được nó mà chỉ có thể đứng nhìn bóng lưng của anh chạy về phía Nguyệt Hương Lan.
"Cô không biết tôi đã phải kiềm chế lời yêu bao nhiêu lần đâu, đã từng nhiều lần muốn nói nhưng tôi lại rất sợ, cậu ấy rất trọng bạn bè nên tôi không dám, sợ khi nói ra cậu ấy sẽ từ chối và không biết làm bạn với tôi. Nhưng có phải tôi ngốc không, hơn 10 năm mà chịu đựng được, đợi đến khi cậu ấy có vợ rồi mới nói.. muộn quá rồi!"
Thời học sinh Cao Anh Quân luôn nói với Dương Bạch Dao một câu mà khiến lời yêu bị khựng lại.
"Tớ mong chúng ta sẽ mãi mãi là bạn bè, tớ thật sự rất quý cậu!"
Câu nói như in sâu trong lòng Dương Bạch Dao, nhiều lần muốn nói ra nhưng lại không thể làm được rồi kéo dài nó hơn 10 năm, khoảng thời gian trong hề ngắn nhưng Dương Bạch Dao lại không dám làm gì cả.
Cô ta chỉ có thể ở cạnh anh với danh nghĩa là bạn thân, lặng lẽ yêu anh bằng cách đơn phương, tận hưởng những ngày tháng ở cùng anh và những khoảnh khắc đẹp đó đã khiến Dương Bạch Dao quên rằng anh sẽ chẳng bao giờ yêu bạn bè.
Để rồi đến khi Cao Anh Quân dẫn Nguyệt Hương Lan về làm dâu, giấc mộng như vỡ tan, tim gan đau nhói, lời yêu nói muộn màng cũng không thể giữ được anh nữa.