Hắc Long phụ trách đưa Tôn Di đến sau, lúc đến bà ta thấy xe cấp cứu chạy đến dừng trước nhà hát Thượng Huyền nơi tổ chức trao giải Phượng Loan thì liền hốt hoảng trong lòng.
Bà ta quay sang nhìn Hắc Long rồi nói “Chẳng phải là cậu nói mọi chuyện chỉ là gạt tôi nói hết ra sự thật thôi sao? Tại sao xe cấp cứu đến nhiều như thế hả? Con gái tôi sao rồi?”
Hắc Long nhíu mày anh ta cũng đâu có biết chuyện gì xảy ra ở đây “Làm sao mà tôi biết được, tôi cũng ở cùng bà cơ mà, bà hỏi tôi rồi tôi biết hỏi ai đây hả?”
Mọi người trong hội trường tản ra ngoài, Tôn Di nghe thấy họ thì thầm với nhau “Trời ơi tai nạn kinh khủng quá đi, Kiều tiểu thư không biết qua khỏi không nữa.”
Người đi bên cạnh cũng gật đầu “Phải đó, tôi thấy chùm đèn lớn đập vào người thì lành ít dữ nhiều rồi đó.”
Tôn Di nghe vậy liền chạy đến nắm tay người phụ nữ kia lại hỏi “Tôi vừa nghe nói tai nạn gì vậy hả, Kiều tiểu thư bị làm sao chứ?”
Người phụ nữ kia hơi kinh ngạc sau đó lên tiếng đáp “Lúc nãy trên sân khấu xảy ra sự cố chùm đèn trên sân khấu rơi xuống trúng người của Kiều tiểu thư, cả người cô ấy bị đè bên dưới chùm đèn toàn là máu nên không biết sống chết thế nào, bây giờ bên trong vô cùng hỗn loạn.”
Tôn Di nghe vậy liền nghĩ là Kiều Nguyệt Dung có chuyện liền chạy vào trong, bà ta nhìn thấy các nhân viên y tế đang tập trung ở sân khấu nên cũng nhanh chân chen lấn đi vào giữa đám đông xem tình hình thế nào.
Lúc nhìn thấy cô gái cả người đầy máu nằm trên sân khấu bà ta cứ ngỡ đó là Kiều Nguyệt Dung nên liền khóc lóc lao qua gào lên “Nguyệt Dung à, mẹ xin lỗi mẹ đến muộn rồi…mẹ đến muộn rồi…hu hu hu…để mẹ truyền máu cho con nha Nguyệt Dung, mẹ đến rồi con nhất định sẽ không sao đâu…hu hu.”
Triệu Lệ Quỳnh nhìn thấy Tôn Di xuất hiện bên cạnh của Kiều Tâm Vũ sợ rằng bà ta sẽ nhân cơ hội hỗn loạn mà làm hại đến con gái mình nên liền nhìn bà ta bằng ánh mắt tức giận đẩy bà ta ra ngoài rồi lớn tiếng quát “Bà tránh xa con gái tôi ra ngay…ai cho phép bà đến gần con gái tôi nữa hả…bà lại âm mưu hãm hại con tôi nữa có đúng không hả?”
Tôn Di khóc lóc gào lên “Nguyệt Dung là con gái của tôi cơ mà…nó đâu phải là con gái của bà…”
Triệu Lệ Quỳnh liền kéo tay của Tôn Di đến trước mặt của Kiều Nguyệt Dung đang đứng gần đó rồi lớn tiếng nói “Đây là Kiều Nguyệt Dung, đây mới là con gái ruột của bà đó, bà mở mắt ra mà nhìn cho kỹ vào đi.”
Tôn Di vừa nhìn thấy Kiều Nguyệt Dung thì liền lao tới nắm tay cô xem xét từ đầu đến chân một lượt rồi xúc động ôm lấy ta vào lòng “Con gái của mẹ, thật là may mắn là con không sao hết Nguyệt Dung ơi…vừa rồi mẹ nghe người ta nói trong này xảy ra tai nạn mẹ cứ nghĩ là con đó…con không sao thì tốt quá rồi…cảm ơn ông trời đã nghe lời khẩn cầu của mẹ.”
Triệu Lệ Quỳnh liền căm tức lên tiếng “Ông trời đúng là không có mắt mà, cái loại người độc ác như mẹ con bà đáng ra phải bị thiên lôi giáng cho vài búa để trừng phạt mới đúng.”
Cánh phóng viên và nhà báo đang lấy tin về vụ tai nạn trên sân khấu thì nghe tiếng của Triệu Lệ Quỳnh nên dồn sự chú ý vào đó.
Một phóng viên liền mạng đưa micro tới trước mặt của Triệu Lệ Quỳnh rồi lên tiếng hỏi “Không biết Kiều phu nhân nói vậy là sao hả? Trước giờ ai cũng biết Kiều Nguyệt Dung mới là con gái của phu nhân cơ mà, sao đột nhiên phu nhân lại nói người phụ nữ này là mẹ của Kiều Nguyệt Dung vậy hả?”
Phóng viên khác cũng lên tiếng phỏng vấn “Vừa rồi Kiều lão gia đã công khai thân phận thật sự của Kiều Tâm Vũ rồi, vậy người phụ nữ này là mẹ của Kiều Nguyệt Dung sao thưa Kiều phu nhân?”
“Hôm nay tôi sẽ nói hết sự thật với tất cả mọi người, tôi muốn tất cả mọi người đều biết bộ mặt thật của mẹ con độc ác này…tôi sẽ nói hết sự thật ra.”
Tôn Di biết Kiều Nguyệt Dung vẫn luôn ấp ủ giấc mơ quay lại showbiz nhưng hôm nay bị vạch trần hết mọi chuyện thì không có cơ hội trở mình nên liền quỳ xuống ôm lấy chân của Triệu Lệ Quỳnh khóc lóc.
“Phu nhân à, tôi xin bà đừng nói gì hết mà…tôi xin bà đó…trăm sai ngàn sai đều là do tôi sai không phải lỗi của Nguyệt Dung, tôi xin bà hãy cho nó một con đường sống đi mà…Nguyệt Dung nó còn trẻ còn cả một tương lại phía trước…hãy để tôi gánh hết tất cả tội lỗi của mình gây ra đi mà phu nhân.”
Triệu Lệ Quỳnh liền đẩy Tôn Di ra rồi tuyệt tình lên tiếng “Bà và con gái của bà đều độc ác như nhau cả hôm nay tôi nhất định nói rõ chuyện này.”
Các phóng viên nôn nóng đưa micro đến trước mặt của Triệu Lệ Quỳnh “Xin hỏi phu nhân sự thật mà bà đang đề cập đến là gì vậy hả?”
Triệu Lệ Quỳnh liền lên tiếng đáp “Tôi là mẹ ruột của Kiều Tâm Vũ, Kiều gia chúng tôi và Kiều Nguyệt Dung căn bản không có quan hệ huyết thống gì hết.”
Kiều Nguyệt Dung đứng ngẩn người ra xấn tới nắm lấy cánh tay của Triệu Lệ Quỳnh “Mẹ, mẹ đang nói cái gì vậy hả? Có gì chúng ta về nhà rồi nói được không?”
Triệu Lệ Quỳnh đẩy Kiều Nguyệt Dung ra “Cô cũng đừng gọi tôi là mẹ nữa, hôm nay tôi sẽ nói rõ thân thế của cô cho cô biết.”
Triệu Lệ Quỳnh lại nhìn vào máy quay rồi nói tiếp “Năm xưa tôi đến Thu Phong Cổ Trấn dưỡng thai thì gặp người phụ nữ này.”
Triệu Lệ Quỳnh chỉ tay vào Tôn Di rồi nói tiếp “Tôi thấy hoàn cảnh của bà ta lúc đó vô cùng khó khăn nên đã thương cảm mà bảo bọc giúp đỡ cho bà, tôi và bà ta sinh cùng lúc tại bệnh viện Thanh Huy ở Thu Phong Cổ Trấn nhưng do sức khỏe của tôi yếu ớt nên bất tỉnh lâu hơn bà ta. Người phụ nữ này nhận ơn của tôi không những không báo đáp mà còn lấy oán báo ơn, bà ta nhân lúc tôi còn hôn mê mà tráo đổi con gái tôi với con gái của bà ta, vì vậy mà Kiều Nguyệt Dung sống sung sướng trong gia đình tôi với thân phận là đại tiểu thư còn con gái của tôi thì phải sống ở cô nhi viện đến năm 18 tuổi mới trở về nhà.”
Những người khác nghe Triệu Lệ Quỳnh nói xong liền chưng hững, qua vài giây họ liền bàn tán với nhau về chuyện Kiều Nguyệt Dung không phải là con gái của Kiều gia.
“Trời ơi thật không ngờ ngoài đời có mấy chuyện như thế này luôn.”
“Đúng đó còn gây cấn hơn cả trong phim nữa.”
“Bây giờ Kiều phu nhân nói ra thân thế thật sự của Kiều Tâm Vũ thì càng củng cố bằng chứng mà Tịch thiếu đã đưa ra, Kiều Tâm Vũ mới là đại thư của Kiều gia còn Kiều Nguyệt Dung là tu hú mượn tổ phượng hoàng mà thôi.”
Triệu Lệ Quỳnh nhìn Tôn Di và Kiều Nguyệt Dung bằng ánh mắt oán giận rồi nói tiếp “Sau khi chúng tôi đón con gái ruột là Kiều Tâm Vũ trở về thì người phụ nữ này và đứa con gái độc ác của mình sợ rằng con gái tôi Kiều Tâm Vũ trở về nhà thì cô ta sẽ bị đuổi cổ khỏi Kiều gia mà lập mưu hãm hại con gái của tôi.”
Kiều Nguyệt Dung nghe vậy liền nắm lấy tay của Triệu Lệ Quỳnh “Mẹ ơi…mẹ nói cái gì vậy hả? Con mới là con của mẹ mà.”
Triêu Lệ Quỳnh liền hất tay của Kiều Nguyệt Dung ra rồi tỏ vẻ xa cách với cô ta “Đừng gọi tôi là mẹ nữa…bà ta mới là mẹ ruột của cô đó…còn nữa bộ mặt độc ác của cô chúng tôi đều đã biết rõ hết rồi nên cô không cần diễn kịch nữa làm gì.”
Kiều Nguyệt Dung vẫn ngoan cố “Mẹ à, chắc chắn là có người muốn hãm hại con nên mới nói những lời sai sự thật với mẹ mà thôi, con không làm gì hết mà mẹ.”
“Nếu là người khác nói thì có lẽ là tôi còn không tin đâu nhưng mà tất cả sự thật đều do mẹ ruột của cô thú nhận hết rồi….từ việc tráo đổi con năm xưa cho đến những chuyện mấy người gài bẫy hãm hại cuộc đời của Tâm Vũ khiến con bé bị sảy thai, ép nó đến thành phố nguy hiểm nhất thế giới…tôi biết hết cả rồi cô cũng là đồng phạm của bà ta chứ chẳng tốt đẹp gì hơn chút nào cả.”
Kiều Nguyệt Dung liền quay sang nhìn Tôn Di bằng ánh mắt giận dữ rồi lớn tiếng quát “Bà đã nói cái gì với ba mẹ tôi vậy hả?”
Tôn Di giật thót người sau đó cúi đầu “Mẹ xin lỗi, họ nói là con gặp tai nạn cần phải truyền máu gấp nên muốn mẹ nói ra hết sự thật mới cho mẹ đi truyền máu cho con, mẹ vì lo lắng con gặp nguy hiểm nên mới nói hết sự thật rồi.”
Kiều Nguyệt Dung không chấp nhận được sự thật liền dùng hai tay đặt lên hai vai của Tôn Di mà run lắc dữ dội kèm theo sự oán giận tột cùng “Tại sao? Tại sao bà lại đối xử với tôi như thế hả? Đáng lý ra bà nên câm miệng lại không nên nói bất cứ chuyện gì hết mới đúng…bà đúng là ngu ngốc mà.”
Tôn Di nhìn Kiều Nguyệt Dung bằng ánh mắt bất lực kèm theo sự tự trách “Mẹ xin lỗi Nguyệt Dung à…là mẹ không tốt…là mẹ không tốt hu hu…mẹ xin lỗi.”
Kiều Nguyệt Dung từ lâu đã biết mình không phải là con của Kiều Trạch Khương và Triệu Lệ Quỳnh nhưng mà cô thật không tin mình là con gái của quản gia Tôn Di, chuyện này khiến cô ta không tài nào chấp nhận được hết.
Kiều Nguyệt Dung lắc đầu vẻ mặt thể hiện sự nghi hoặc “Không đâu…bà ta chỉ là một quản gia, bà ta không phải mẹ của tôi đâu.”
Tôn Di khóc lóc thảm thiết lên tiếng “Mẹ xin lỗi con Nguyệt Dung à, năm xưa vì hoàn cảnh khó khăn vất vả cho nên mẹ mới đổi tráo con và đại tiểu thư của Kiều gia, mẹ chỉ vì muốn sau này con được sống trong sung sướng vui vẻ hạnh phúc mà thôi, mẹ xin lỗi vì ở bên cạnh con bao nhiêu năm nay nhưng không thể nhận lại con mà chỉ có thể âm thầm chăm sóc con, giúp đỡ con mà thôi…mẹ xin lỗi là mẹ không tốt…”
Kiều Nguyệt Dung đẩy Tôn Di tỏ thái độ chán ghét gào lên “Không…không thể nào… bà không phải là mẹ của tôi…mẹ của tôi sao lại có thể là một người phụ nữ thấp kém như bà được chứ…mẹ của tôi là Kiều phu nhân danh giá cơ mà.”