Khoảng một tháng sau cái buổi chơi golf hôm đó, Âu Thiên Hạc và Âu Di Dương vẫn luôn ngập đầu trong công việc. Dạo gần đây, số nhân viên xin nghỉ ở công ty đã ngày một tăng lên, do công ty không thể trả lương đúng hạn được. Nên hiện giờ, số lượng công việc phải giải quyết thực sự là quá nhiều.
Một sinh viên mới ra trường một năm như Âu Di Dương phải nói là “được” học tập thực tế một cách bất đắc dĩ, cô phải quản lý và tìm hiểu công việc bao quát gần như tất cả các bộ phận trong công ty. Ngoài ra, cô và ba cô còn phải chạy đi kiếm các nhà đầu tư mới cho công ty của mình. Phải nói là làm việc gần như 24/24.
Âu Di Dương bận tới nỗi cũng quên bẵng luôn cả buổi gặp mặt với Phó Tư Truy vào thời gian trước. Cô ngồi trước bàn làm việc, nhìn vào số điện thoại cuối cùng trong danh sách mà mình đã tốn bao nhiêu công sức để lập nên, bấm số rồi gọi.
“Alo. Trợ lý của Vương tổng xin nghe ạ.”
“Alo, chào cô. Tôi là Âu Di Dương, phó tổng giám đốc của Công ty nội thất Bạch Miên.Tôi có thể xin đặt một lịch hẹn với Vương tổng được không ạ?”
“Rụp..Tút…tút…”
Âu Di Dương thở dài. Đúng là công ty cỏn con, không ai xem ra gì, đến cả tiếp chuyện điện thoại mà cũng không muốn tiếp…
Âu Di Dương ôm đầu nằm gục xuống bàn, đây đã là số cuối cùng rồi…Thực sự hết cách rồi sao?
Cốc cốc cốc.
Âu Di Dương nghe tiếng gõ cửa, cô ngẩng mặt lên. Công ty đã tới nước này rồi, người muốn tìm cô thực ra chỉ còn ba của cô thôi. Trợ lý với cả thư ký gì đó của cô cũng đã chạy biến mất tăm mất tích từ lâu. Công ty chỉ còn le que vài nhân viên. Mà nếu là ba cô thì sẽ không gõ cửa phòng cô lịch sự như vậy trong thời điểm căng thẳng như thế này đâu. Là ai vậy nhỉ?
Âu Di Dương chỉnh đốn lại tóc tai quần áo, cất giọng nói.
“Vào đi, cửa không khoá.”
Sau đó, cô thấy Phó Tư Truy một thân âu phục phẳng phiu, tóc tai vuốt keo gọn gàng, gương mặt đẹp trai sáng sủa đẩy cửa bước vào. Sau lưng anh còn có một người đàn ông đeo kính, tính cất bước đi vào theo anh thì bị anh chặn lại ở cửa. Anh đưa tay cầm lấy một tập tài liệu trên tay anh ta rồi vào phòng cô, đóng cửa lại, còn tiện tay khóa trái cửa phòng. Khoan đã, khoá cửa làm gì???
Âu Di Dương: “Này, anh khoá cửa làm gì đấy?”
Phó Tư Truy khoá cửa xong, chân dài thẳng tắp bước tới ghế sofa, thoải mái ngồi xuống, rồi anh đặt tập tài liệu lên bàn trà của cô.
Phó Tư Truy: “Quen tay. Lại đây ngồi đi.”
Âu Di Dương: “...” Cô vừa xuyên không vào phòng làm việc của Phó Tư Truy à? Sao anh có thể tự nhiên đến vậy nhỉ? Thực sự xem đây là phòng làm việc của anh rồi?
Phó Tư Truy thấy cô nghiến răng nghiến lợi nhìn mình mà không có hành động gì tiếp theo, anh bật cười.
“Làm sao thế? Mau lại đây ngồi, chúng ta nói chuyện một chút nào.”
Âu Di Dương nhìn nụ cười đến là tỏa nắng trên gương mặt đẹp trai kia, cảm thấy thật là tức ngực. Nhưng cô vẫn đè ép sự bực dọc xuống, đứng dậy đi đến ghế sofa ngồi xuống.
Âu Di Dương: “Sao anh lại đến đây?”
Phó Tư Truy: “Đến cứu em.”
Âu Di Dương: “Anh Phó, anh có thể nói lời nào nghe dễ hiểu hơn được không? Tôi không hiểu anh đang nói gì hết.”
Phó Tư Truy ngẫm nghĩ một lúc: “Ừm, nói đúng hơn là cứu công ty tâm huyết của ba và mẹ em. Giúp ba em và em không phải đối mặt với một khoản nợ không biết bao giờ mới trả xong nếu như công ty phá sản. Như vậy dễ hiểu hơn chưa?”
Bàn tay đang cầm ấm trà rót nước của Âu Di Dương run một cái, nước trà dính lên tay. Phó Tư Truy giật mình, lập tức cầm lấy tay của Âu Di Dương lên xem xét.
“Có bỏng không?”
Âu Di Dương bị anh siết chặt lấy bàn tay, cô giãy ra.
“Không…trà nguội mà.”
Phó Tư Truy thở hắt ra, buông tay Âu Di Dương. Anh rút tờ khăn giấy trên bàn, đưa qua cho cô.
Phó Tư Truy: “Sao lại hoảng hốt tới mức tự tưới trà vào tay mình như thế chứ?”
Âu Di Dương nhận lấy tờ khăn giấy, vừa lau tay vừa cố kiềm nén giọng nói hơi mất bình tĩnh của mình: “Anh Phó, anh nói điều kiện của anh đi. Nhưng nói trước, tôi không bán thân.”
Âu Di Dương cảm thấy là mình chuẩn bị rơi vào vòng xoáy tình thù gì đó như trên phim truyền hình chiếu vào 8 giờ tối mỗi ngày rồi. Cứu được công ty của cô không phải chỉ cần một ít tiền là có thể cứu được. Nếu người đàn ông trước mặt này có năng lực đó, chắc chắn phải có điều kiện không hề đơn giản đi kèm.
Phó Tư Truy nghe cô nói lời này xong thì cau mày. Mặc dù điều kiện của anh không phải là bán thân, nhưng mà hình như cũng không khác bán thân là bao? Âu Di Dương rất thích đánh phủ đầu, lần trước nói chuyện với anh đã như vậy rồi.
Phó Tư Truy nhàn nhạt nói: “Em vào vấn đề chính nhanh thật đấy. Hợp đồng trong tập tài liệu đó, em mở ra xem trước đi. Mặc dù tôi không bảo em bán thân…nhưng cứ xem trước đi.”. Đam Mỹ Hay
Âu Di Dương nghe anh nói thế thì thận trọng mở bản hợp đồng ra xem, cô biết là chẳng ai cho không ai thứ gì. Lại còn là hợp đồng nữa, chắc không phải là bảo mình làm chim hoàng yến ngày đêm sênh ca với anh ta để đổi lấy nguồn vốn cho công ty đấy chứ?
Đập vào mắt Âu Di Dương là một dòng chữ to đùng “Hợp đồng hôn nhân”. Khóe miệng Âu Di Dương giật giật, cô chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn Phó Tư Truy đang nghiêm chỉnh ngồi trước mặt mình, anh vẫn bình bình thản thản mà nhìn cô. Còn tự tay rót cho mình một tách trà rồi nhấp từng ngụm từng ngụm. Thì ra là cô rút trúng loại kịch bản hôn nhân cẩu huyết, ngược luyến tình thâm sao!!!!