Mọi người quá mức kinh ngạc với quyết định này của Trần Bảo Ngọc.
Tác phẩm của Rodin Auguste thừa sức làm bảo vật trấn điếm cho Perfume, bọn họ còn tưởng Trần Bảo ngọc chỉ cho ra mắt nó chứ không hề có ý định bán. Không chỉ thế, số tiền sau khi bán ‘Blood Tears’ thành công lại được dùng để làm từ thiện. Đó không phải là một con số nhỏ, Trần Bảo Ngọc cam lòng bỏ ra cái giá lớn như thế, chẳng lẽ cô không thấy tiếc sao?
Thế nhưng, lòng nghĩ là thế, nhưng ngoài mặt bọn họ đều nhất trí nhận định Trần Bảo Ngọc có tấm lòng hảo tâm. Thương Nguyệt và Lý Tuyết Mai không ngừng khen ngợi cô có nghĩa cử cao đẹp, người vừa tài vừa đức thời buổi này nào dễ tìm.
Trần Bảo Ngọc nói chuyện với bọn họ thêm một lúc nữa thì trợ lý đi tới báo với cô rằng đã sắp đến giờ triển lãm bắt đầu. Khách khứa đã dần tập hợp dưới cổng khách sạn, là người đại diện cho buổi triển lãm này, Trần Bảo phải tự ra mặt đón tiếp bọn họ.
Cô áy náy cúi đầu xin lỗi mọi người, đổi lại những ánh nhìn thông cảm và nụ cười trấn an.
Đợi các vị khác đã đến đông đủ, Perfume cũng nên bắt đầu buổi triển lãm của mình.
“Xin chào các vị khách quý! Hoan nghênh mọi người đã có mặt trong buổi triển lãm của Perfume ngày hôm nay! Không để quý vị phải đợi lâu nữa, màn trình diễn với chủ đề ‘Women & Jewelry’ xin được phép bắt đầu.”
Lời mở đầu của người dẫn chương trình vừa kết thúc thì mọi ánh đèn chỉ còn tập trung chiếu lên phần sàn diễn, đồng thời một bản nhạc du dương cổ điển được phát ra.
Không tính đến tác phẩm ‘Blood Tears’ được bậc thầy gần như đi đầu trong làng trang sức chế tạo có bao nhiêu mỹ lệ và cao quý, những sản phẩm khác góp mặt trong buổi triển lãm hơn nay quả thật không tệ.
Ít nhất thì Trần Bảo Ngọc đã thành công chiếm được sự yêu thích của các quý bà quý cô có tiền đang ngồi xem ở đây. Bọn họ không ngừng thảo luận về xu hướng mà mình yêu thích, cũng như khẳng định một Perfume bắt đầu giao bán thì sẽ chọn loại nào.
Và giống như bao buổi diễn thời trang khác, cái gì đẹp nhất sẽ luôn để phần đến cuối cùng. Mọi người được chứng kiến một cô gái xinh đẹp với những bước đi uyển chuyển, diện trên mình chiếc đầm cúp ngực xẻ tà màu trắng và đôi guốc đính đá cùng tông, ánh mắt tự tin sắc sảo.
Khi cô gái tiến tới vị trí cuối cùng của sàn diễn, một tay chống hông, một tay để phần ngón chạm vào xương quai xanh của chính mình, làm nổi bật bộ phụ kiện lấp lánh ánh đỏ giống như những giọt lệ đang rơi.
Không ngừng có những tiếng hít khí và trầm trồ vang lên từ bốn phía. Hễ là phái đẹp đang ngồi xem trình diễn đều hận ngay lập tức phóng lên cướp bộ trang sức ở trên người cô gái kia.
“Đẹp quá! So với những trang sức mà chúng ta vừa xem trước đó, tựa nữ hoàng kiêu sa ngước xuống bình dân vậy!”
“Đúng thế! Phong cách thiết kế thật đặc biệt. Tôi từng đi dự không ít triển lãm trang sức, nhưng chưa từng gặp tác phẩm nào gây choáng ngợp thế này.”
“Không biết danh sư chế tạo ra nó là ai? Tôi khẳng định đó là một bậc thầy!”
“Chẳng hiểu sao, khi nhìn thấy tác phẩm này, tôi liên tưởng đến một người…”
“Ai?”
“Rodin Auguste. Ông ấy từng nổi tiếng là người thiết kế trang sức độc đáo và đẹp nhất.”
“Không thể nào! Rodin Auguste chưa từng có tác phẩm mới trong gần hai mươi năm qua.”
“Khó mà nói lắm! Biết đâu đây là tác phẩm đánh dấu sự trở lại của ông ấy.”
“Cũng có lý.”
“...”
Cô gái váy trắng đang đeo ‘Blood Tears’ không ai khác chính là Trần Bảo Ngọc. Cả kể khi buổi trình diễn kết thúc, cô vẫn chưa rời đi, ngược lại lấy micro từ người dẫn chương trình để giao lưu với các khách tham dự.
Cô cần mẫn giải đáp từng câu hỏi do vị khách đưa ra, tiện thể cũng nhắc đến luôn vấn đề sau bữa tiệc đứng sẽ có tiết mục đặc biệt liên quan đến ‘Blood Tears’.
Thời điểm triển lãm kết thúc là khoảng bảy giờ kém hai mươi, tất cả bắt đầu nối đuôi nhau đi xuống tầng dưới để tham gia tiệc tự chọn.
Trần Bảo Ngọc không cất “Blood Tears’ đi mà tiếp tục đeo trên người, trong lúc nói chuyện giữa chừng với khách thì thấy được bóng dáng của Hoàng Hiếu Phong lướt qua. Hình như đối phương đang tìm kiếm ai đó thì phải.
“Thật xin lỗi, mọi người tiếp tục nói chuyện tự nhiên nhé! Tôi cần qua đây chút việc.” Đột nhiên ngang nhiên rời đi sẽ khiến những người kia không vui, nhưng để đuổi kịp Hoàng Hiếu Phong, Trần Bảo Ngọc đành bất đắc dĩ.
“Không sao, không sao! Hôm nay cô Trần là nhân vật chính, chúng tôi làm sao dám giữ cô lại chứ? Các vị khách khác sẽ ghen tị mất.” Người đáp lại là một nam trung niên bụng hơi phệ với ánh nhìn lấm lét, thi thoảng lại liếc xuống cặp chân dài trắng nõn quá lớp váy xẻ tà của Trần Bảo Ngọc.
“Giám đốc Trương quá lời rồi.” - Trần Bảo Ngọc còn lạ gì mấy kẻ háo sắc này, ngoài mặt tươi cười khách sáo, trong lòng chỉ muốn dùng chân đạp nát cái thứ dưới thắt lưng một tấc (khoảng mười centimet) của hắn - “Tôi không chậm trễ mọi người nói chuyện nữa.”
Trần Bảo Ngọc bước nhanh theo hướng Hoàng Hiếu Phong rời đi, cuối cùng đuổi kịp anh ở cuối hành lang.
“Anh Phong, đợi em với!”
Do bản thân phải chạy vội trên đôi giày cao gót mười phân, khi Trần Bảo Ngọc dừng lại không kịp thăng bằng mà chuẩn bị ngã về phía trước.
Hoàng Hiếu Phong không thể làm ngơ nhìn đối phương sõng soài ra đất, xoay người vươn tay đỡ lấy người cô. Trần Bảo Ngọc như nắm được cọng rơm cứu mà ôm chặt lấy anh, không ngờ vì sự hấp tấp của chính mình mà đạt được cơ hội lớn.
Có điều, Hoàng Hiếu Phong không để Trần Bảo Ngọc toại nguyện, cứng rắn lôi người ra rồi lùi lại vài bước để cả hai tạo ra một khoảng cách nhất định.
“Em có việc gì sao?”
“Không…” - Trần Bảo Ngọc chưa kịp thất vọng với hành động vô tình của Hoàng Hiếu Phong, bỗng nhiên bị anh ép hỏi khiến tâm tình trở nên bối rối - “À không đúng! Em thấy anh giống như đang tìm gì đó, nên muốn hỏi có cần em giúp gì không thôi!”
“Không cần!” - Hoàng Hiếu Phong lạnh nhạt từ chối - “Anh đang tìm chỗ riêng tư để gọi điện mà thôi.”
“Vậy sao?” - Trần Bảo Ngọc cười gượng - “Vậy em không làm phiền anh nữa.”
“Cảm ơn em.”
“...” Người đàn ông này, đến một chút níu kéo dành cho cô cũng không có. Tại sao con đường vào tim anh, lại dài và trắc trở như vậy?
Trần Bảo Ngọc rời đi cũng vội vã giống như khi đuổi theo Hoàng Hiếu Phong vậy, chỉ là tâm trạng trước và sau chẳng khác nào một trời một vực.
Vốn trong lòng Trần Bảo Ngọc đã không thoải mái, vừa vào nhà vệ sinh lại bắt gặp tình địch khiến tâm tình cô càng tệ hơn. Cô mặt lạnh lướt qua đối phương đi tới bồn rửa bên cạnh, mọi hành động vẫn diễn ra bình thản để không bị nhìn ra sự mất tự nhiên nào.
Eira càng không rảnh rỗi để bắt chuyện với đối phương. Vì cách đây khoảng vài phút trước thôi, có người hẹn gặp cô ở nơi này.
Cánh cửa phòng vệ sinh một lần nữa được mở ra, tiến vào là một khuôn mặt cả hai cô gái bên trong quen thuộc. Aura Stephen vừa định nói gì đó với Eira, nhưng không ở trong này còn có sự xuất hiện của Trần Bảo Ngọc.
Trần Bảo Ngọc có thể làm ngơ với Eira, nhưng người phụ nữ này thì không. Aura Stephen bao nhiêu năm qua luôn là biểu tượng hoàn mỹ của phái đẹp. Không nói đâu xa, đối phương chính là thần tượng muốn noi theo trong lòng Trần Bảo Ngọc.
“Dì Aura? Cả cô Eira nữa? Thật có lỗi quá, cháu mải phân tâm nên không chú ý đến mọi người.”
“Không sao, ta chỉ thuận tiện vào đây thôi.” Xuất phát từ lịch sự, Aura không mặn không nhạt đáp lại cô.
“Không sao đâu.” Đến Aura cũng đã trả lời, nếu Eira im lặng thì hơi kiêu ngạo quá.
“Vậy thì tốt rồi. Tôi còn khách đang chờ, xin phép rời đi trước.”
Trần Bảo Ngọc không muốn tiếp tục đứng một nơi với người mình ghen ghét, cả kể bên cạnh có thần tượng của cô đi chăng nữa.