Cảm xúc này là sao?
Có tiếng ai vang vọng, thủ thỉ bên tai tôi. Bảo rằng Keith là con trai và là một Alpha trội, còn tôi chỉ là Beta bình thường… nhưng khi ấy, những chuyện này với tôi chẳng có nghĩa lý gì. Trái tim tôi đập loạn xạ như đang muốn thét lên rằng:
“A, mình yêu người đàn ông này.”
Khi tôi dần trở về thực tại, tôi thấy Keith đang phi nước đại về phía mình. Keith chạy từ từ, chậm rãi như một đoạn phim tua chậm. Tôi ngây người nhìn hiện thực khó tin này. Tôi không nghe thấy anh gào lớn với tôi, cũng không nghe thấy đám đông ồn ào xung quanh đang la hét. Tôi chỉ có có thể thấy anh ngày càng gần mình…
Bong!
Tiếng động lớn kéo tôi trở về thực tại. Nhưng phản ứng của tôi quá muộn màng. Mọi người xung quanh hét lớn. Đầu óc tôi sau một thời gian ngắn trống rống, bắt đầu tua chậm lại cảnh tượng vừa hiện ra trước mắt.
Phịch! Có tiếng động lớn, Keith ngã xuống ngay trước mắt tôi. Cảnh tượng không thể tin được làm mọi người xung quanh hét lớn. Nhân viên cứu trợ đã có mặt tại hiện trường, cuộc chơi cũng bị gián đoạn. Tôi thấy Keith cố gắng gượng dậy, bước chân lảo đảo, còn tôi vẫn không nhúc nhích gì.
Sau đó tôi mới biết, vì đỡ quả bóng đang lao về phía tôi mà Keith chạy với tốc độ tối đa, làm mất thăng bằng và ngã xuống ngựa.
***
Trận đấu vẫn tiếp tục mà không có Keith. Trán anh sứt mẻ một đường, chảy máu không ngớt. Mọi người lo lắng đưa anh nào bệnh xá. Trận đấu bắt đầu với một cầu thủ dự bị khác, nhưng bầu không khí ban nãy có vẻ dịu đi phần nào. Sau khi nhìn Keith và các nhân viên rời đi, tôi lẻn ra khỏi đám đông.
“Đi theo hướng đó.”
Tôi tìm thấy Jennifer và hỏi cô Keith ở phòng nào, cô ấy không ngần ngại chỉ tay về phía bệnh xá.
“À thì, tôi chỉ muốn biết anh ấy có ổn không. Tại vì tôi mà anh mới bị thương…”
Tôi nói thêm một lời giải thích không cần thiết, nhưng cô không quá để tâm. Tôi thấy cô ấy đang hướng ánh mắt nhìn Grayson, người vẫn đang chuyên tâm và cuộc thi như không có chuyện gì xảy ra, làm tôi cảm thấy nhẹ nhõm đi phần nào.
Bệnh xá nằm trong căn lều hẻo lánh. Ẩn mình ở một nơi xa như vậy, người bình thường rất khó được tìm tuyển thủ bị thương. Có lẽ do các tuyển thủ cần nghỉ ngơi. Đặc biệt nếu là Alpha trội, chắc chắn sẽ có không ít người hâm mộ quá khích tìm đến.
Thực tế thì, khi đến nơi, tôi thấy một nhóm người đang nhìn xung quanh. Đúng như tôi nghĩ, họ hỏi Keith được đưa đi đâu rồi.
“Tất nhiên là đến bệnh viện.” Nhân viên trả lời một cách cầm chừng.
Những người hâm mộ quay đi khi nhận được câu trả lời đầy thất vọng. Nếu tôi không phải là nhân viên chắc giờ cũng chẳng khác gì họ, ngay cả khi Keith bị thương là vì tôi. Cảm thấy thích thú khi được ban đặc ân, tôi rảo bước tiến đến lều.
Đến lều rồi nhưng tôi không thể vào ngay được. Tôi cần phải chuẩn bị mọi thứ, quan trọng nhất là chuẩn bị tâm lý.
Cuối cùng, sau khi thống nhất mình phải nói gì khi vào đó, tôi cất bước tiến vào. Mỗi bước chân mang một áp lực nặng nề. Tôi không thể cảm nhận được hơi người từ sau mành vải tồi tàn treo vắt vẻo trên lối vào, nhưng chắc chắn anh đang ở đó. Có bằng chứng thuyết phục hơn, không gì khác chính là mùi hương ngọt ngào của anh.
Chất kích thích ngọt ngào không cách gì chống cự nổi của anh đang lửng lơ trong không khí.
Ực.
Tôi nuốt nước bọt, cảm giác ngứa ran trong cổ họng trào lên. Nếu giờ tôi không đi, sẽ không còn cơ hội nào gặp anh thêm lần nữa. Tôi từng bước từng bước tiến lại gần anh, dường như có một thứ gì khó cưỡng kéo tôi vào sâu. Mùi hương ngày càng nồng nặc, đầu óc tôi trở nên mơ hồ.
Khi tôi cẩn thận nhấc tấm vải treo lên, một không gian lớn rộng đến bất ngờ đang đợi tôi. Băng qua những chiếc xe chất đầy dụng cụ y tế gọn gàng, một chiếc giường xếp hiện ra.
Keith đang nằm trên một chiếc giường khá rộng, trán anh được bọc bởi miếng băng gạc lớn quấn quanh trán. Nhìn khuôn mặt xanh xao và đôi mắt nhắm nghiền của anh, lòng tôi chùng xuống.
Tôi lo lắng không biết chuyện gì xảy ra với anh, nhưng tôi nhanh chóng kìm nén cảm xúc này. Nếu vết thương của Keith nghiêm trọng, chắc chắn họ không để anh một mình ở đây. Đúng, lúc đó phải được đưa đến bệnh viện chứ sao có thể bỏ mặc trong căn lều tạm bợ như này.
Nghĩ đến đây đã khiến tôi nhẹ nhõm đi phần nào. Nhưng dải băng quấn quanh vầng trán anh vẫn đập vào mắt tôi.
“Nếu để lại sẹo trên mặt thì phải làm sao?”
Nghĩ đến điều đó thôi đã khiến tôi cảm thấy tội lỗi tột độ. Đầu óc tôi rối như tơ vò, tôi nhíu chặt mày. Cùng lúc đó, Keith mở mắt. Tôi vô cùng ngạc nhiên, nín thở trong giây lát.
Những vệt nắng len lỏi trong từng kẽ nứt của căn lền trà trộn vào, nhuộm cả căn phòng một sắc vàng rực rỡ. Những hạt bụi lơ lửng trong không khí theo những vệt sáng, còn Keith đang nhìn tôi qua những đốm sáng đó.
“A.”
Tôi ngây người nhìn anh từ từ ngồi dậy, tất cả những lời tôi chuẩn bị sẵn ngay lúc này đều trở nên vô dụng, tôi cứ đứng đó như trời trồng. Để thay đổi bầu không khí, Keith là người mở lời trước.
“…Sao?”
Tôi lấy bình tĩnh muộn màng, lặp lại câu hỏi nhưng một kẻ ngốc. Keith cười nhẹ. Đầu gối của tôi mềm nhũn như sắp ngã phịch xuống đất.
Nhưng cuối cùng tôi vẫn trụ được. Keith cất giọng hỏi lại.
“Cậu không bị thương chứ?”
Tôi giật bắn người. Anh đã nhận ra tôi. Chỉ trong tích tắc nhứ vậy mà anh vẫn nhớ khuôn mặt của người anh đã cứu. Lồng ngực tôi thắt lại, không còn sức để nói. Tôi chỉ có thể miễn cưỡng gật đầu, và anh mỉm cười. Một nụ cười dành riêng cho mình tôi, tim tôi bỗng chốc đập rộn ràng.
Đáng ra tôi phải cảm ơn anh, nhưng miệng tôi không cất được lời nào. Khi tôi vẫn còn đang ngập ngừng thì Keith đưa tay về phía tôi. Tôi vẫn nhìn anh chằm chằm, đôi chân bắt đầu di chuyển. Mỗi bước chân làm nhịp đập của tôi tăng thêm vài phần.
Cuối cùng, khi tay chúng tôi chạm nhau, tôi run hết cả người.
“…?”
Anh nắm cổ tay tôi, tình huống chuyển biến đột ngột làm tôi choáng váng ngã nhào vào lòng ngực anh. Anh dùng một tay vòng qua eo tôi rồi ôm chặt lấy tôi. Trước khi biết chuyện gì đang diễn ra, tôi đã ngồi trên đùi anh rồi.
Khịt. Anh vùi đầu vào cổ tôi hít một hơi thật sâu. Tôi chỉ biết ngồi đó mở to mắt run rẩy. Sau khi hít thêm một hơi nữa như để xác nhận, anh lại mở miệng.
“Là Beta sao?”
Tôi gật đầu. Anh nghiêng đầu thì thầm, “Thật không?” và mỉm cười. Không thể kìm chế được tiếng thở hổn hển của mình, tôi hô hấp một cách khó khăn. Keith mở miệng cắn vào cổ tôi.
“…Ứm.”
Tôi nuốt nước bọt mạnh, toàn thân tôi rùng mình khi cảm nhận da mình bị hút vào, không ngậm quá chặt nhưng dai dẳng. Tôi ngập ngừng đặt bàn tay run rẩy của mình lên vai Keith, anh nắm lấy rồi quàng qua cổ anh. Keith rúc đầu vào cổ tôi, tôi trở nên bối rối, còn anh di dời bàn tay đang ôm eo tôi kéo áo sơ mi tôi lên, khéo léo vuốt ve từ sau ra trước.
“Dù là người Châu Á thì không phải bộ ngực này cũng quá nhỏ sao?”
Anh chạm vào đầu ngực, cười khúc khích rồi cúi đầu xuống. Trước khi tôi kịp ngăn anh lại, Keith đã nhe răng ngậm chặt phần đầu vú nhô ra. Tôi không kìm được mà ôm chặt lấy đầu anh. Keith mút nhẹ nhàng nhưng không kém phần thô bạo, anh mơn trớn làn da trần của tôi.
Lý trí của tôi giờ đã đi du lịch. Mùi Pheromone từ toàn thân Keith tỏa ra thấm đến tận tủy sống. Tôi liên tục thở hổn hển, điên cuồng vuốt dọc cơ thể anh.
Khi tay anh luồn vào trong quần tôi và bóp lấy mông tôi, tôi há hốc mồm. Nhưng Keith mới là người hét lên.
“Cái quỷ gì thế này?”
Tôi vẫn còn đang đắm chìm trong sự ngọt ngào của anh ấy, không kịp phản ứng ngay lập tức. Anh thô bạo đẩy tôi ra tạo một tiếng ‘rầm’ nặng nề, tôi cảm thấy toàn thân đau nhức. Một phần lý trí trong tôi trở về khi khắp người tôi ê ẩm sau khi bị ném xuống sàn như một miếng giẻ lau.
Keith vẫn đứng trên cao nhìn tôi. Chính xác hơn, anh nghiến chặt răng, mắt trợn trừng như muốn phóng dao găm vào tôi.
“Cậu là con trai sao?”
Tôi kinh ngạc chớp mắt. Nhưng anh không yêu cầu câu trả lời từ tôi. Bằng chứng cho câu hỏi kia được phơi bày qua chiếc quần ngoài đã cởi ra phân nửa.
Khi nhìn thấy cậu nhỏ của tôi, anh vội vàng che miệng lại. Giây tiếp theo, anh như sắp nôn mà quay mặt đi. Tôi chỉ có thể nhìn chằm chằm vào tấm lưng rộng của anh.
“Tên biến thái kinh tởm này, mày đang làm cái quái gì thế hả?”
Keith hét lên, giọng anh ấy như lạc đi, đôi đồng tử tím của anh biến đổi và giờ như đang bốc cháy, tôi bàng hoàng đến nín thở.
‘Đồng tử của anh ấy…’
Chúng không phải là màu tím đặc trưng của Alpha trội, mà là một đôi mắt vàng – lấp lánh như những hạt cát sa mạt tắm mình ánh nắng chói chang đang nhìn tôi chằm chằm.
“Chuyện gì vừa xảy ra vậy…?”
Tôi trở nên choáng váng pha lẫn sự tò mò. Từng có ai nói rằng, màu sắc nhãn cầu của Alpha trội có thể thay đổi theo tâm trạng. Cảnh tượng này có phải là chuyện đó không?
Hồi đó, tôi không biết rằng màu mắt của Alpha trội sẽ biến đổi khi tỏa ra một lượng Pheromone lớn. Khi tôi vẫn ngồi ngây ra đó, các chất kích thích tố phẫn nộ của Keith tuôn ra như thác, bao phủ toàn bộ căn lều. Tôi bị nhấn chìm trong biển Pheromone, đến cả việc thở cũng trở nên khó khăn.
Khi tôi nhận ra anh đang dáo dác nhìn quanh như thể đang tìm kiếm thứ gì để làm vũ khí, tôi bị đánh bay hết nỗi sợ hãi và gắng sức đứng dậy. Tôi không thể mường tượng được mình sẽ ra sao nếu còn ngồi lì ở đây. Tất nhiên, dù là gì đi nữa thì kết cục cũng sẽ rất bi thảm.
Tôi chẳng còn thời gian để thanh minh rằng rõ ràng anh là người đã quyến rũ tôi trước. Tôi hoảng sợ lao đi khi thấy Keith cầm thanh sắt. Chân tôi bong gân và mặt tôi trầy xước do cọ xuống sàn, nhưng lúc này tôi chẳng còn thấy đau đớn gì nữa.
Anh giận dữ đến nỗi có thể sẵn sàng đánh tôi đến chết. Nếu tôi không bỏ chạy, anh chắc chắn sẽ làm vậy. Chẳng có lý do gì để anh lưỡng lự không xuống tay.
Tôi chật vật đứng dậy và chạy hết sức có thể. Sau lưng tôi, Keith vẫn đang chửi tôi bằng tất cả những từ mà anh có thể nghĩ. Tôi vẫn loạng choạng bước đi, nhưng không quay đầu nhìn lại, vắt kiệt sức lực của mình mà chạy ra ngoài.
Cuối cùng, khi tôi đã chạy đến một nơi không còn ngửi thấy mùi hương của anh, tôi ngã quỵ xuống đất và thở hổn hển.
***
Lúc tôi về đến phòng đã quá nửa đêm. Vì lỡ chuyến xe của Liwei và bạn gái của anh, tôi phải tự mình cuốc bộ. Tôi cố gắng lếch vào phòng mình, được làm bằng những tấm ván dựng đứng bên cạnh phòng khách. Tôi đã cạn sức rồi, giờ chẳng muốn nghĩ về bất cứ điều gì nữa. Tôi chỉ muốn chìm vào giấc ngủ và quên hết tất thảy mọi sự hôm nay. Hình như tôi bị sốt nhẹ, nhưng tôi phớt lờ nó mà nằm phịch xuống giường.
Một khoảng trống trong tim tôi đau đớn đến thảm thương. Keith đã tưởng tôi là con gái. Vì thế nên anh mới cứu tôi, hôn tôi và muốn làm tình với tôi.
Tôi không ngờ anh lại phẫn nộ đến thế.
Một tiếng thở dài trào ra từ miệng tôi. Tôi chợt nhớ lúc ấy anh đang kiểm tra pheromone của tôi.
‘Chắc anh thất vọng lắm vì tôi chỉ là một Beta nhỉ? Mọi chuyện sẽ khách đi nếu tôi là Omega phải không? Nếu trở thành Omega rồi thì giới tính gì cũng không quan trọng, phải không?’
Đáp án thế nào, tôi không thể biết được, bởi vì tôi là một Beta và còn là con trai, anh ghê tởm tôi.
Cứ thế, tôi nhắm mắt chìm vào giấc ngủ mà chẳng thèm tắm. Tôi kiệt sức rồi. Những gì tôi muốn là quên hết tất cả mọi chuyện của ngày hôm nay khi tôi thức dậy vào sáng mai.
Khi đó, tôi không biết rằng quyết định tầm thường này sẽ thay đổi cuộc đời tôi. Đáng lý ra tôi nên đến hiệu thuốc gần nhất và mua vài loại thuốc giảm Pheromone tạm thời. Hoặc chí ít, tôi cũng nên kỳ cọ cơ thể để loại bỏ mùi Pheromone của anh còn vương lại trên người mới phải. Nếu tôi chịu khó làm một trong hai điều trên, Pheromone của anh còn đọng trên người tôi sẽ không được hấp thụ vào da hay đi vào đường hô hấp của tôi. Lúc ấy, cơ thể tôi sẽ không bị biến đổi.
Sau khi bị cơn sốt cao tra tấn hai ngày, lúc mở mắt ra, tôi phát hiện mình đã trở thành một Omega.
Tuy nhiên, điều khiến tôi đau đớn hơn việc cuộc sống bị đảo lộn chính là đương sự quên bẵng đi tất cả mọi chuyện. Tôi nhận ra điều này khi tôi được nhận làm thư kí của Keith vài năm sau, lúc tôi đã tích lũy đủ kinh nghiệm trong lĩnh vực này.
Anh hoàn toàn không nhận ra tôi. Đối với Keith, tôi chỉ đơn thuần là một “thư ký nam”. Khi tôi run rẩy đứng trước mặt anh ấy, bằng vẻ mặt thờ ơ, Keith chỉ nói vỏn vẹn thế này.
“Tôi không quan tâm cậu là Omega, Alpha, hay bất cứ gì khác. Tôi không thích đàn ông. Chỉ cần làm tốt bổn phận của một thư kí là được.”
Tôi không biết anh muốn tôi thả lỏng hay đang cảnh báo tôi chớ nên mơ mộng. Trong hai năm qua, anh hoàn toàn không để ý đến tôi. Thậm chí, như để chứng minh điều này, anh liên tục thay đổi phụ nữ suốt thời gian ấy. Đôi khi là Beta, cũng có khi là Omega, nhưng tuyệt nhiên, không ai trong số họ là đàn ông.
Việc có phải là Beta hay không cũng không phải vấn đề, tôi sớm tìm ra lý do. Vấn đề duy nhất của tôi là dương vật của đàn ông chứ không phải bộ ngực mềm mại, chừng nào tôi vẫn còn có thứ này, anh sẽ không đời nào đoái hoài đến tôi.
Ngày tôi chấp nhận chuyện này, tôi say khướt đến nỗi bật khóc trong khi uống rượu. Tôi nói lời từ biệt mối tình đầu của mình, rồi chìm vào giấc ngủ say.
* * *
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!