Trong một phòng ăn riêng thuộc tầng cao cấp nhất tại nhà hàng R, bấy giờ là hai người đàn ông khí chất cao quý đang ngồi đối diện với nhau. Họ đều là những vị Chủ tịch tài giỏi có tiếng tăm nhất nhì thành phố này.
"Chủ tịch Tôn đúng là làm việc tỉ mỉ. Hợp đồng này tôi rất ưng ý, nhưng mà thành ý hợp tác thì có vẻ như vẫn chưa đủ cho lắm."
Trần Diệu Tôn đặt bản hợp đồng vừa xem xuống mặt bàn, nét mặt tỏ rõ thái độ của kẻ có nhiều tâm ý không đàng hoàng, khi hắn nói chuyện mà ánh mắt cứ nhìn đăm đăm vào cô gái ngồi bên cạnh Tôn Tiêu Đài.
Là một người nhạy bén nên hành vi của hắn ta rất nhanh đã thu gọn vào tầm mắt của người đàn ông. Nhưng anh vẫn tỏ ra điềm nhiên, cũng không vội nói gì mà chỉ nâng ly rượu lên môi nhâm nhi chút ít, chờ xem hắn ta sẽ giở trò gì tiếp theo.
"Phận là Thư ký của Chủ tịch Tôn, lẽ ra nên thay mặt ông chủ của mình bày tỏ một chút thành ý mới đúng chứ em gái! Bàn chuyện làm ăn mà chỉ ăn, uống rồi ký kết thôi thì nhàm chán quá rồi."1
Quả đúng như suy đoán của Tôn Tiêu Đài, gã đàn ông này đã chuyển hướng sang Thái Tuyết Kiều, ánh mắt của hắn như thể đang cực kỳ thèm muốn nữ nhân này.
"Không biết thành ý mà Trần tổng muốn nhắc tới là gì? Nếu có thể tôi sẵn sàng đáp ứng!"1
Thái Tuyết Kiều bấy giờ cũng đã lên tiếng, thái độ đối với khách hàng của cô vẫn hòa nhã và vui vẻ dù thừa biết rất rõ kẻ đó chẳng có ý gì tốt đẹp.
Nghe thấy nữ nhân mình muốn đã mở lời, Trần Diệu Tôn lập tức để lộ ra nụ cười đểu giả, sau đó cầm ly rượu lên, lắc nhẹ một cái để khuấy động thứ nước đỏ trong ly, ánh mắt vẫn dán chặt vào thân thể mỹ miều của người con gái ấy.
"Sang đây ngồi cạnh anh, uống cùng anh một ly rượu đi, rồi chúng ta cùng nhau bàn bạc tiếp."
Thái Tuyết Kiều bị đưa vào thế khó nhưng vì công việc, vì bản hợp đồng quan trọng này nên cô chấp nhận chịu thiệt một chút cũng không sao. Nghĩ vậy nên ngay sau đó cô gái đã mỉm cười, mang ly rượu di chuyển sang chiếc ghế bên cạnh Trần Diệu Tôn.
Tôn Tiêu Đài tuy có vẻ như vẫn không quan tâm cho lắm mà chỉ ung dung ngồi đó uống rượu, nhìn là vậy nhưng thực chất ánh mắt sắc lạnh của nam nhân ấy vẫn luôn dõi theo mọi hành tung, cử chỉ của gã đàn ông kia đang dành cho Thái Tuyết Kiều.
"Trần tổng, tiểu Kiều mời ngài. Hi vọng chúng ta có thể hợp tác thành công trong vui vẻ."
Thái Tuyết Kiều niềm nở nâng ly mời rượu đối tác của mình chờ đợi hắn ta hồi đáp, nhưng chỉ thấy hắn lại vẽ ra nụ cười của một kẻ phong lưu, đểu cán. Sau đó, bất thình lình vòng tay khoác qua vai cô.
*Ào.*
Tưởng đắc ý nhưng nào ngờ còn chưa kịp mở lời thì hắn đã lãnh trọn một ly rượu vào mặt, mà người ra tay lại không ai khác ngoài nam nhân đối diện.1
Thái Tuyết Kiều cũng bị giật mình, vội vàng đặt ly rượu xuống bàn rồi đứng dậy quay trở về bên cạnh vị Chủ tịch của mình, khép nép đứng phía sau.
"Tôn Tiêu Đài, hành động này của cậu là sao đây?"1
Trần Diệu Tôn bực tức đứng phắt dậy, đầu cổ mặt mày đều toàn là rượu, thoạt nhìn qua trong vô cùng buồn cười.
Người đàn ông ấy vẫn dửng dưng không trả lời mà chỉ thong thả đứng dậy, đút một tay vào túi quần, dùng ánh mắt khinh thường hướng về hắn ta.
"Tôn thị không có nhã hứng hợp tác với loại người đê tiện như Trần tổng đây. Tôn Tiêu Đài tôi càng chướng tai gai mắt khi có kẻ dám nhìn ngó đến người phụ nữ của mình."1
Nói rồi nam nhân kiêu ngạo ấy liền nắm tay Thái Tuyết Kiều cùng cô rời đi trước ánh mắt phẫn nộ nổi cả lửa của Trần Diệu Tôn.
- ---------------
Suốt đoạn đường trở về Tập đoàn, Tôn Tiêu Đài vẫn giữ nguyên bộ mặt lạnh như băng với Thái Tuyết Kiều, khiến cô thật sự không hiểu trời trăng mây nước gì. Càng không tài nào đoán ra được tâm tư của người đàn ông này sao tự dưng đang bình tĩnh lại trở nên tức giận đùng đùng.
Nhớ lại những gì anh đã nói với Trần Diệu Tôn thì cô càng rén, vì lời lẽ của anh tuyệt nhiên sắc lạnh. Nhưng có mỗi một câu nói của anh mà cô cứ bâng khuâng mãi trong lòng.
Cái gì mà "Tôn Tiêu Đài tôi càng chướng tai gai mắt khi có kẻ dám nhìn ngó đến người phụ nữ của mình" ai là người phụ nữ của anh mới được chứ? Nhưng lúc đó chỉ có mỗi một mình cô, chẳng lẽ...1
Không thể nào, đường đường là một Chủ tịch cao cao tại thượng sao lại đi để ý đến một cô gái ngốc nghếch như cô được chứ? Vô lý, điều đó là hoàn toàn quá vô lý.
Đi đoạn đường dài hơn 15 phút nhưng không một ai mở miệng nói chuyện tiếng nào, lúc xe về đến Tập đoàn thì Tôn Tiêu Đài đi thẳng một mạch lên phòng làm việc, để lại Thái Tuyết Kiều ngơ ngác nhìn theo.
Sau hồi lâu suy nghĩ, cô cảm thấy nghĩ mãi cũng không xong. Mà cũng không thể nào cứ tiếp diễn thế này hoài nên cô quyết định chạy theo nam nhân mặt lạnh đó vào tới tận phòng làm việc riêng.
"Chủ tịch, rốt cuộc em sai ở chỗ nào mà từ nãy giờ anh cứ làm mặt lạnh với em vậy? Người gì mà khó hiểu, mưa nắng thất thường còn hơn cả con gái nữa. Muốn cái gì, không vừa lòng chỗ nào thì phải nói ra người ta mới biết chứ, cứ lầm lì như thế ai biết đường đâu mà lần."1
Tôn Tiêu Đài vừa đặt mông ngồi xuống sofa, còn chưa kịp rót ly trà thì đã nghe thấy người con gái ấy xông vào, mắng xối xả vào mặt.
Thoáng chốc khí lạnh chợt ùn ùn kéo về bao phủ cả căn phòng, khiến người thiếu nữ cảm thấy lành lạnh sống lưng, và khi thấy người đàn ông kia đang tiến tới thì theo phản xạ lo sợ cô liền lùi về phía sau, lùi đến khi bị anh dồn vào chân tường mới thôi.
Hai cánh tay săn chắc chống lên tường, và dĩ nhiên Thái Tuyết Kiều đã bị giam vào giữa hai tay anh.
"Cô vừa nói ai nắng mưa thất thường hơn con gái? Cô đang lớn tiếng chất vấn ai vậy?"1
"Em...em...em không dám. Tại em nhất thời kích động nên mới...mới ăn nói sỗ sàng như thế...Sếp đẹp trai, hiền từ, rộng lượng mà bỏ qua cho cô gái nhỏ bé như em một lần nha! Em xin lỗi, ngàn vạn lần xin lỗi!"1
Thái Tuyết Kiều hoảng sợ, môi miệng lắp bắp, còn chấp tay phía trước không ngừng van xin được tha thứ. Điệu bộ đáng yêu như thế lại khiến con tim bé bổng của Tôn Tiêu Đài lại vô thức loạn nhịp, đây đã lần thứ n anh gặp phải trạng thái này mỗi khi ở gần Thái Tuyết Kiều.
Sau vài giây, ánh mắt của người đàn ông chợt dịu xuống, cũng thôi không chấp nhất nữ nhân kia nữa mà chỉ bỏ lại một câu trước khi rời đi.
"Sau này không được tự ý đến gần người đàn ông khác. Mau quay trở về phòng làm việc đi."1