"Mami ơi, chúng ta không phụ ba sao?"
"Mẹ cũng muốn, nhưng ba không cho mẹ làm!"
Nhược Y tạm dời mắt khỏi bản thiết kế trên tay để quay qua trả lời câu hỏi của bé Nhược Lam bằng gương mặt mang biểu cảm lực bất tòng tâm.
"Chậc chậc... Mami sắp bị ba chiều hư rồi!"
Người phụ nữ bị giật mình hết sức kinh ngạc trước câu nói vừa rồi của cô bé.
Nếu cô nhớ không lầm câu nói "sắp bị ba chiều hư" là cái câu mà cô thường xuyên nói với Tử Đằng mỗi khi tiểu Lam được anh chiều chuộng một điều gì đó.
Ai mà ngờ được bà cụ non ấy lại học theo rồi còn nói lại với cô y hệt giọng điệu cô hay nói, đã vậy còn lắc đầu, chậc lưỡi kiểu như rất ư là bất lực.
"Ai thế? Ai bị ba chiều đến sắp hư thế nhỉ?"
Đúng lúc Nhược Y chẳng biết đối chất thế nào thì vừa hay có Tôn Thái, Diệu Ninh, Phương Khuê, Bạch Dương Sơn còn có cả Bạch Thoại An không biết có hẹn trước hay không mà lại đến cùng một lúc.
"A, ông bà nội, ông bà ngoại!"
Vừa nghe thấy giọng nói ngọt như mía lùi của bà nội Diệu Ninh, cô bé liền vui mừng ra mặt sau đó còn không đợi mọi người đi tới đã hí hửng chạy về phía họ.
"Ông bà ơi, mami của tiểu Lam sắp bị ba chiều hư rồi!"
Sau khi được Diệu Ninh bế lên tay thì cô bé lém lĩnh đã lập tức mách lẻo với hai bên ông bà nội ngoại, khiến Nhược Lam đang đứng đối diện chỉ biết trưng ra bộ mặt oan uổng.
"Vậy à! Nhưng ba làm gì mà con nói ba chiều hư mẹ?"
"Dạ từ chiều tới giờ ba cứ loay hoay trong bếp nấu bữa tối, lâu lâu tiểu Lam lại chạy vào xem lén thì thấy ba bận không kịp nghỉ tay luôn, mà ba không chịu cho mami vào phụ. Như vậy là ba cưng chiều mami quá rồi. Mà bà nội ơi, tiểu Lam còn biết chuyện này nữa ạ!"
Nói đến câu cuối cùng cô bé đã che miệng, lời phát ra vô cùng khẽ khàng như thể đang có bí mật gì đó muốn tiết lộ cho Diệu Ninh biết.
"Chuyện gì vậy, tiểu Lam nói cho bà nội biết được không?"
Nhược Lam không vội nói mà lại lén nhìn về phía Nhược Y, sau đó mới ghé sát chiếc miệng nhỏ vào tai Diệu Ninh, thầm thì chỉ đủ cho bà và Phương Khuê đứng bên cạnh nghe thấy.
"Tiểu Lam hay thấy ba bóp vai, bóp tay, chân cho mami. Ba ôm rồi hôn mami nữa, con còn thấy ba hay làm nũng sau đó bị mami la nhưng mà ba vẫn cứ cười thôi à!"
"Tôn Nhược Lam, con đang to nhỏ gì với bà nội đó?"
Nghe Nhược Y nghiêm giọng hô lên thì cô bé liền che miệng lại híp mắt cười, sau đó nép vào lòng Diệu Ninh nhưng ánh mắt lại đang cầu cứu Phương Khuê đứng bên cạnh.
"Bà ngoại, mami lớn tiếng với tiểu Lam!"
"Ờ, bà ngoại biết rồi để bà ngoại la mẹ tiểu Nhược nha, cho cái tội ăn hiếp chồng, con."
"Ơ mẹ... Con vô tội, mọi người hãy tin con! Con không biết gì thật mà!"
Bạch Nhược Y mặt mày mếu mó. Cô có biết cái gì đâu, sao tự nhiên cứ như trở thành kẻ có tội tày đình vậy nè.
"Ai ai ai, ai dám bắt nạt vợ tôi đó?"
Đúng lúc này người đàn ông được cho là bị vợ đè đầu cưỡi cổ đã xuất hiện, tuy chưa thấy mặt anh nhưng đã nghe tiếng nói lanh lãnh vọng ra từ hướng phòng bếp.
Và đến khi người đàn ông ấy ra tới, những bật trưởng bối đang có mặt đông đủ ngay trong phòng khách đã khiến anh đứng hình mất ba giây, sau khi cúi đầu chào xong thì gượng gạo cười một cái rồi đi vội đến chỗ Nhược Y.
"Có chuyện gì thế vợ? Sao mọi người ai cũng đứng hết trơn vậy?"
"Không biết bà ngoại nghe tiểu Lam nói gì mà lại nói là em ức hiếp chồng con. Sẵn có anh ở đây anh nói cho hai ba mẹ nghe coi em có ức hiếp anh với con hay không đi."
Giờ thì hay rồi, tự dưng chui ra rồi giờ kẹt ở giữa. Bên vợ bên ba mẹ vợ, biết nói sao cho trọn vẹn cả đôi đường đây?
"Ơ, dạ... Chuyện này thì... đúng là mọi việc trong nhà những gì mà tiểu Nhược không muốn để cho người giúp việc làm thì con đều tự thân vận động. Cơm cô ấy ăn, con sẵn sàng đút. Quần áo cô ấy mặc con đều tỉ mỉ là thẳng phẳng phiu, những lúc vợ con mệt mỏi con đều sẵn lòng xoa bóp cho cô ấy, bất kể nơi công cộng hay là ở nhà, sáng chiều hay nửa đêm. Chỉ cần tiểu Nhược nhăn mặt một cái là con như muốn nín thở. Tóm lại con chính là một nam nhân đội vợ lên đầu mà ai ai cũng nói. Nhưng, tất cả những điều đó là do con tự nguyện. Cho nên ba mẹ đừng trách vợ con mà tội nghiệp, cô ấy buồn thì con lại đau lòng biết mấy."
Khá khen cho một nam nhân thật biết cách nói chuyện. Anh vừa có thể tự khoe khoang chính mình là người yêu chiều vợ như thế nào mà lại vừa không làm mất lòng vợ lẫn ba mẹ vợ.
Nhưng nước đi này của anh lại chẳng nghĩ đến sự hiện diện của ba mẹ anh lúc này cũng có mặt tại đây.
"Tử Đằng, anh nói vậy là chết em rồi!"
Thử nghĩ xem có ai nghe con trai mình đội vợ lên đầu, cung phụng như một bà hoàng mà chấp nhận được không chứ.
Trong khi Nhược Y đang giương khuôn mặt vô cùng bối rối nhìn Diệu Ninh và Tôn Thái thì cô lại đột nhiên bị bất khi thấy hai người họ đã nhìn sau mà bật cười.
"Tôn thiếu gia thật biết cách khoe khoang. Nhưng mà nhiêu đó vẫn chưa có đủ. Nên sắp xếp thêm thời gian để ở nhà với vợ, con. Đưa hai mẹ con tiểu Nhược du lịch đây đó cho thoải mái mới phải. Vậy mà ai cũng đồn Tôn Tử Đằng là người chồng quốc dân, mẹ thấy sai rồi!"
Cứ tưởng ba mẹ chồng cô sẽ rất bực, nhưng ai ngờ cũng nghiêng hẳn về phe của cô, còn không tiếc chê bai làm ai đó sượng mặt.
"Tiểu Lam, sang đây ba bế! Hai ba con mình vào trong ăn tối. Không chơi với ông bà nội, không chơi với mami nữa vì không có ai thương ba hết trơn!"
Người đàn ông chẳng còn gì để nói, đành quay qua bế tiểu Lam, trò chuyện với cô bé bằng thái độ ấm ức khiến mọi người đều phải nén cười để xem xem cô bé nhỏ kia sẽ nói gì tiếp theo.
"Không ai thương ba, thì tiểu Lam thương ba nhé! Tối nay chúng ta ngủ chung, cho mami ra rìa luôn!"
Vừa nói cô bé vừa vuốt vuốt mái tóc của Tôn Tử Đằng, cử chỉ hệt như những lúc anh và cô an ủi dỗ dành cô bé.
Chính hành động lẫn lời nói hồn nhiên vô cùng đáng yêu của tiểu Lam đã khiến cả nhà được một phen bật cười nhộn nhịp!
Đôi khi chỉ có thế đã là bình yên!