Mang theo cơn phẫn nộ như dung nham sắp trực trào tuôn ra khỏi miệng núi lửa trở về nhà.
Vừa xuống xe, người đàn ông đã đi thẳng một mạch lên phòng ngủ. Đẩy cửa bước vào nhưng bên trong chẳng có lấy một bóng người. Anh lại quay ngược trở xuống lầu, dùng chất giọng đầy sát khí lớn tiếng cất lời:
"Quản gia Ôn."
Ngay lập tức từ bên ngoài vườn, quản gia Ôn lật đật chạy vào, cung kính cuối đầu trước người đàn ông, chờ đợi mệnh lệnh.
"Dạ, Thiếu gia có gì sai bảo."
"Cô ta đi đâu rồi?"
Nghe được câu hỏi, Quản gia Ôn liền ngây ngơ ra mặt vì thật sự không biết người mà Tôn Tử Đằng đang hỏi tới là ai. Vì kể từ ngày Lại Minh San chuyển tới đây thì tất cả mọi người trong nhà đều phải gọi cô ta là Thiếu phu nhân, mặc dù chưa được chính thức cưới hỏi về nhà.
"Dạ, Thiếu gia đang hỏi ai ạ?"
"Trong nhà này còn có ai đáng để tôi phải tìm. Ông nói tôi nghe thử xem."
Quản gia Ôn thoáng chốc rùng mình sau câu hỏi chứa đầy hàn khí của người đàn ông. Lúc này thì ông cũng đã biết người mà Tôn Tử Đằng hỏi tới là ai nên liền run run giọng điệu cất lên câu trả lời:
"Dạ, tối qua Thiếu phu nhân không có về nhà. Chuyện này Thiếu gia không biết sao?"
Nhận được câu trả lời, vốn đã tức giận nay người đàn ông lại càng thêm phát tiết, hậm hực đi đến sofa ngồi xuống.
Quả thật là anh không hề biết tối qua người phụ nữ đó không về nhà. Vì đã mấy đêm liền rồi anh đều ngủ ở phòng của Nhược Y trước đó. Sự quan tâm mà cả hai dành cho nhau cũng chẳng còn như lúc đầu nên tình cảm mờ dần theo thời gian mà không ai hay biết.
Đến anh cũng không biết nguyên nhân từ đâu và lí do là vì sao.
Phất tay ra hiệu cho quản gia lui xuống, lửa giận trong anh cũng dần dần giảm xuống mà thay vào đó là một cảm giác nhớ nhung da diết bất ngờ từ đâu ập tới.
Cả cơ thể cường tráng mang theo sự mệt mỏi tùy ý ngã ra thành ghế sofa, ngửa mặt đối diện với trần nhà.
Anh từ từ suy nghĩ lại tất cả mọi chuyện mà bản thân đã đối xử với người con gái bé nhỏ ấy. Nhớ đến lần đầu tiên anh bắt cô phải từ chối hôn ước mặc dù đã biết rõ là cô yêu anh.1
Nhớ đến lần đầu tiên cô tới tìm anh sau khi Lại Minh San rời đi. Trong đêm đó chính sự mù quáng và lòng thù hận đã khiến anh làm ra những chuyện tán tận lương tâm với cô, anh tổn thương người con gái ấy, hành hạ thân xác của cô ấy.1
Trong đêm tân hôn, rồi những ngày sau đó năm lần bảy lượt anh chà đạp trái tim bé nhỏ của cô bằng những câu nói và hành động như âm thầm xát muối vào tim.
Tồi tệ nhất là khi cứ ngỡ như đã mang đến cho cô cảm giác được trân trọng, yêu thương và được hạnh phúc. Nhưng một kẻ hèn hạ như anh lại lần nữa nhẫn tâm mang cô lên đến tận thiên đường rồi lại tuyệt tình đẩy cô xuống tận đáy địa ngục.
Ngày hôm đó anh thẳng thừng nói ra, người anh chọn là Lại Minh San, anh tuyên bố những lời nói ngon ngọt, tình cảm trước đó chỉ là một trò đùa. Dù như thế nào, hiện tại, hay tương lai thì đối với anh cũng chỉ yêu duy nhất một người, đó là Lại Minh San. Cuối cùng để cô phải mang theo tủi hờn, mang theo đau khổ mà lặng lẽ ra đi.
Giờ anh mới nhận ra thì còn ích lợi gì nữa đây?
Có không giữ mất đừng tìm. Dẫu cho có ân hận thì cũng đã quá muộn màng.
Người yêu mình, mình tuyệt tình từ chối. Kẻ lừa dối anh lại đem cả tấm lòng lẫn con tim để trao tặng.
Thương thay cho một kẻ ngu muội như anh, giờ ngồi đây ôm tiếc nuối đã lỡ làng, lấy nước mắt muốn thay cho một lời xin lỗi liệu có đủ để bù đắp vào những tổn thương mà bản thân đã từng mang tới cho người con gái ấy hay không?
- ---------------
Một ngày dài lại nhanh chóng trôi qua nhường lại vị trí cho màn đêm bao phủ. Giúp những kẻ cô đơn, thống khổ, mình đầy tội lỗi như người đàn ông phải nếm thử mùi vị đau thấu tâm can, lương tâm không ngừng dằn vặt, và tiếc nuối một chuyện tình đã lỡ là như thế nào.
Khi đồng hồ đã điểm qua con số hai giờ sáng, trong căn phòng ngủ sang trọng là hình bóng của một người đàn ông ưu tư đang ngồi bên sofa uống rượu một mình.
Cả căn phòng chỉ nhờ chút ánh sáng mờ nhạt từ ánh trăng bên ngoài hắt vào để khắc họa lên hình dáng của mọi vật thể lẫn con người.
Người đàn ông ấy chưa bao giờ cảm thấy bản thân thật kiên nhẫn như ngày hôm nay. Vì lẽ ra khi biết bản thân bị phản bội thì anh đã lao đi tìm người đàn bà ấy từ lâu chứ không phải ngồi ở đây vừa uống rượu vừa chờ đợi.
Người càng tỏ ra trầm tĩnh trước một sự việc lớn lao nào đó thì người đó mới thật sự là kẻ nguy hiểm cần phải đề phòng.
Nâng ly rượu lên môi, dùng một hơi uống cạn cả ly. Chính anh cũng không nhớ đã uống hết bao nhiêu ly mà chỉ thấy trên bàn có hẳn hai vỏ chai đã rỗng tếch.
Lúc này từ phía cửa phòng chợt vang lên âm thanh mở cửa. Tiếng giày cao gót lộp cộp tiến đến mỗi lúc một gần rồi dừng hẳn khi nhìn thấy Tôn Tử Đằng đang ngồi bên sofa.
Người phụ nữ hôm nay tỉnh táo hơn mọi khi vì không có rượu trong người. Vừa bước vào đã nhìn thấy Tôn Tử Đằng ngồi đó khiến cô ta thoáng giật mình. Khuôn miệng giảo hoạt miễn cưỡng câu lên vẽ ra nụ cười.
"Tử Đằng... Anh vẫn chưa ngủ sao?"1
Người anh đang chờ cuối cùng cũng tự vác thân về tới. Nhưng anh lại không hề nóng vội mà lại điềm nhiên ngước lên nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của người phụ nữ đang đứng đó.
Tuy chỉ có chút ánh sáng rọi vào gương mặt ấy nhưng anh vẫn có thể nhìn rõ biểu cảm đang tỏ ra hiền dịu của cô ta.
Nếu là trước đây thì chắc có lẽ anh đã động lòng. Nhưng lúc này thứ cảm xúc tồn tại trong người đàn ông chỉ có chán ghét và cực kỳ khinh thường.
Nơi khóe môi gợi cảm, nhẹ nhàng nhếch nhẹ. Tay anh thong thả rót ra một ly rượu mới, tuyến giọng trầm khàn, lạnh lùng vang lên:
"Chờ em về, vì có quà muốn tặng cho em!"