Từ trước đến giờ Hải Nghi luôn là người chú trọng đến quy tắc, có lẽ là do ảnh hưởng của gia gia. Mặc dù sống chung chỉ có hai ông cháu nhưng gia gia luôn tự tay xuống bếp làm đồ ăn cho cô đúng giờ, cho nên đối với sức khỏe của bản thân Hải Nghi tuyệt đối không bạc đãi nó.
Hải Nam thích thú nhìn bộ dáng cô ăn, rất điềm tĩnh cùng tự nhiên, dường như không ai có thể xâm phạm đến cô lúc này. (Hắc hắc cái này khoa học gọi là “tập trung chuyên môn”:))
Mặc dù bên cạnh hắn có rất nhiều hoa hồng yểu điệu nhưng hắn cảm thấy dáng cô ăn là đẹp mắt nhất. Hắn thích.
Hải Nghi kịch liệt bỏ qua ánh mắt của tên kia, giờ phút này cô chỉ muốn giải quyết cái bao tử trống rỗng của cô trước đã.
Định cho vào miệng miếng thịt nướng vừa cắt xong, thì đột nhiên điện thoại trong túi vang lên. Hải Nghi nhíu mi quyết định bỏ qua tiếng chuông điện thoại.
Thế nhưng tiếng chuông như âm thanh đòi mạng vậy khiến cô ăn không ngon, giờ khắc này nếu biết ai chán sống dám quấy rầy bổn tiểu thư cô ăn trưa thì người đó chết chắc.
Nhấc điện thoại lên nghe máy, không sai hẳn là người của mình đi, khóe môi câu lên nụ cười tà. Nhẹ áp di động vào tai, không nói gì.
Người bên kia dường như cũng gắp đến độ không kịp chờ cô lên tiếng đã vội nói.
“Ôi, tổ tiên của tôi à, giờ này cô mới bắt máy. Red gây chuyện rồi, nhanh một chút.”
Nói rồi cụp máy chẳng cho cô lời giải thích nào. Ngoài mặt cô tỏ ra ngơ ngác, nhìn chằm chằm di động trên tay. Trong đầu lại không khỏi than vãn, biết cô ta gây chuyện nhưng không phải nhanh vậy chứ, mới hôm qua thôi mà.
Hải Nam nhìn biểu hiện của cô, dường như có chút biết rõ, hắn không nói gì, tay dò vào túi quần, tin nhắn lập tức gửi đi…
Lúc Hải Nghi tới nơi thì thấy một cô nàng mặc váy màu đỏ, thắt nơ trắng ngang lưng, trên đầu cài một cái ruy băng, đang tựa vào White khóc bù lu bù loa… cô lắc đầu, nhanh chóng bước vào.
Quán bar hôm nay hẳn nên đóng cửa đi, cô đánh mắt sang Blue đang cùng quản lí nói chuyện gì đó, xem chừng khó khăn lắm vì sắc mặt tên quản lí kia rất khó coi… chắc là doanh thu tháng này giảm xuống nghiêm trọng đi.
-Chuyện gì?
Khôi phục bộ dáng lạnh lùng thường có, Black ngồi xuống đối diện Green, cô phát hiện dù trong hoàn cảnh nào cô và Green vẫn luôn đối nghịch nhau như thế.
Nghe tiếng Black cô nàng kia nhanh chóng chuyển đối tượng mà ngã nhào về phía cô, hít hít cái mũi đỏ bừng, khó khăn nói.
-Black… tớ… tớ xin lỗi… hức… hức tớ… oa oa oa
Black cật lực nghe từng chữ cô nàng phát ra nhưng thất bại, người bên cạnh lại nhào về phía cô mà khóc thậm chí còn dùng áo cô để lau nước mắt.
Trong nhóm Red là cô gái rất mau nước mắt, có thể nói là yếu đuối luôn được mọi người bảo vệ. Nhớ lúc trước cô và White tình cờ cứu được cô ấy khỏi đám thanh niên kia, cô ấy khóc rất nhiều hỏi bao nhiêu lần cũng không nói đã xảy ra chuyện gì chỉ khóc mãi.
Nhưng từ đó, cô ấy luôn xem cô là người cô ấy mến mộ nhất, cô cũng không biết làm sao, lúc đó còn bảo rằng sao này chỉ gả cho cô. Lúc đó Black dở khóc dở cười, thật là “đẹp trai” thật khổ nha.
Mọi chuyện chỉ có thế nhưng không ngờ càng ngày cô gái này dành cho cô nhiều tình cảm, cô không nỡ nói cho cô ấy biết sự thật mình là con gái.
Black chuyển tầm mắt sang White, chỉ thấy cô ấy lắc đầu. Lúc này Blue cũng bước đến, anh chàng ngồi cạnh White. Sắc mặt nghiêm trọng, nhìn mọi người.
-Người của chúng ta bị đánh…
Câu nói vừa nói ra, người úp mặt khóc nảy giờ đột nhiên nín bặt…
Jack tính tình nóng nảy, vội nói:
-Đi, chúng ta đi giải quyết chúng.
Định nhất chân đi, người đã ngã cái rầm. Jack bực bội nhìn người đối diện đang thong thả rút chân về, hắn không nói gì chỉ nhìn chằm chằm tên kia.
Chỉ thấy Black nhìn hắn bằng ánh mắt lạnh lùng, quát:
-Ngồi xuống cho tôi, cậu biết là ai mà đi tìm.
Jack thiu thỉu, không trả lời chỉ đành ngồi xuống, thủ lĩnh nói đúng, hắn không biết ai đánh người mình thì làm sao mà đi tìm. Anh chàng ủy khuất ngồi đó cắn móng tay.
Lúc này Blue nhìn mọi người chậm rãi nói.
-Người của nhóm Ngũ Hổ có chứng cứ nói rằng Red đánh trọng thương người của họ, cho nên không nói không rằng đánh người của chúng ta ở bar The Night II, gây tổn thất không nhỏ…
Khi nói hắn có nhìn sang Red, cô nàng ngồi im nãy giờ không lên tiếng, mọi người cũng đổ ánh mắt về phía cô nàng, cô lúng túng cúi mặt xuống. Mọi người đồng thời hiểu rõ, kẻ đầu sỏ là ai rồi.
White hỏi ngay.
-Người của chúng ta mới chuyển đến đây chưa bao lâu, họ có bằng chứng gì chứ?
Đây cũng là vấn đề mọi người muốn hỏi. Blue chậm rãi nói.
-Họ nói rằng, trong tay người bị thương có cầm một đóa hồng đỏ…
Đúng vậy, Black Rose có năm màu tượng trưng đó là: đỏ, trắng, xanh lá, xanh dương và đen. Tương thích với tên của từng người trong nhóm. Biểu tượng của nhóm là hoa hồng, cho nên nhóm có một quy tắc đó là ai hành động thì để lại kí hiệu của người đó, lần này là hoa hồng đỏ vậy khẳng định là Red ra tay.
Nhìn cô nàng nhí nhảnh đáng yêu như thế chắc ai cũng không nghĩ rằng cô ấy và cô nàng nóng bỏng tối hôm qua là cùng một người. Chuyện là lúc Red trên đường về gặp một tên siêu cấp biến thái không biết sống chết chọc vào cô, thế nên không do dự cô cho hắn đo ván…
-Chuyện chỉ có thế?
Sau khi nghe Red kể, Black hỏi ngay, có quỷ mới tin chuyện đơn giản là vậy.
-Vì… vì… Oaaaa
Ấp úng hai tiếng, nước mắt như vỡ đê ào ạt chảy ra, mọi người lắc đầu ngao ngán.
-Ngoan nào, nói cho tớ biết tại sao cậu khóc nhiều như vậy?
Black hết cách đành dịu dàng dụ dỗ vậy. Jack không khách khí cho cô một bộ mặt muốn ói, thế nhưng Red nghe thấy Black phá lệ dịu dàng thì ngây ngốc, nước mắt cũng có ý thức mà ngưng lại. Vô thức nói ra nổi đau trong lòng.
-Vì hắn đụng vào tớ.
“Rầm”
-Cái gì? Tớ nhất định sẽ thiến hắn.
Mọi người rùng mình mà nhìn phía cô nàng White dịu dàng thục nữ ngày nào, đúng là người của Black Rose có khác, cái gì không có nhưng tính cách ác liệt thì cũng phải có một phần.
Blue bên cạnh không tự chủ mà dịch chuyển ra cuối ghế.
Mọi người còn lại ăn ý mà nhìn nhau cũng thầm đưa ra quyết định nhất định phải khiến tên kia sống dở chết dở.
Từ đầu đến giờ Green vẫn trầm mặt không cho ý kiến. Hôm nay hắn không rảnh cùng đám người này gây chuyện, hắn còn có việc cần làm.