Những vệt sáng màu hồng chậm rãi bao trùm lên mọi vật, phản chiếu những giọt sương lung linh còn lưu luyến trên cành lá.
Mặt Trời gia gia còn vương vấn giấc ngủ dài, ngài lười biếng hé gương mặt tròn trĩnh “hello” chào ngày mới.
Sau một đêm, cảnh vật càng thêm tươi mới, màu xanh của thiên nhiên núi rừng càng phi thường diễm lệ.
Bên cạnh sườn núi, ngược hướng mặt trời mọc có hai bóng người đứng đó một trước một sau đều ngẩng đầu nhìn về phía hừng đông.
-Cô gái, trên đời này không có gì là bí mật cả, những việc cô làm đừng tưởng người không biết, quỷ không hay.
Một lúc sau giọng nói của người con trai lạnh lẽo vang lên.
Cô gái đứng phía sau hơi sửng sốt một chút, rồi chậm rãi lắc đầu, khóe miệng nhếch lên nụ cười khổ.
-Anh thật thông minh, như thế nào biết là tôi? Tôi không nghĩ ngay từ đầu anh đã nghi ngờ tôi.
-Sáng hôm đó Minh Quân vô tình nhìn thấycô đứng bên cạnh xe của tôi, cô nói đi có phải trùng hợp hay không? Hay là cô biết trước Hải Nghi sẽ dùng xe của tôi? Nhưng dù thế nào đi nữa, người duy nhất dở trò trong xe tôi là cô, không sai chứ?
-Như thế nào? Tôi cũng không nghĩ ra anh sẽ thật lòng quan tâm cô ấy như vậy. Có lẽ do tôi tính sai.
-Cô nghĩ nếu Nguyễn Hà lão gia biết được chuyện này sẽ tha cho cô? Nhưng trước hết tôi cũng sẽ không tha cho cô.
-Như thế nào muốn xử lí tôi, tôi nghĩ cũng không phải là lúc này đi?
-Cô rất thông minh.
Sáng hôm nay Hải Nghi thức dậy sớm, nhìn xung quanh mọi người hẳn cũng đã thức hết rồi. Hải Nghi đi xung quanh nhưng vẫn không tìm thấy Hải Nam, hắn đi đâu cơ chứ, đã bảo rằng sẽ giúp mình thay băng cơ mà?
-Good morning.
Không nghĩ tới sẽ gặp Hoàng Tử Minh ở đây. Nhìn thấy hắn cứ như nhìn thấy mặt trời ấm áp vậy, khiến cho người ta không tự chủ vui vẻ.
Hải Nghi mỉm cười nhìn hắn nói.
-Chào buổi sáng. Mỗi lần nhìn thấy anh tôi đều cảm thấy quen mắt. Có phải anh là người sống ở căn biệt thự màu trắng gần nhà tôi?
-Haha… sao cô nghĩ vậy? – Hoàng Tử Minh mỉm cười hỏi cô, trong lòng cũng có chút bất ngờ.
-Bởi vì cảm giác anh nhìn tôi rất giống “Người đứng sao ánh mặt trời”.
-“Người đứng sau ánh mặt trời”?
-Đúng vậy tôi đã nhìn thấy anh từ vườn hoa hồng của gia gia, lúc đó anh đã đứng xoay lưng đối diện mặt trời từ sân thượng căn biệt thự đó, tôi cảm thấy lúc đó anh cũng đang nhìn chúng tôi, cho nên thấy rất lạ. Không nghĩ tới chúng ta là hàng xóm.
-Cô đoán đúng rồi, tôi và chị hai vừa chuyển đến ở từ tuần trước. Chỉ là hôm đó cảm thấy ba người rất thú vị thôi.
Hoàng Tử Minh nhún vai cười nói, Hải Nghi trong lòng thầm nghĩ, người này nếu sau này thất nghiệp có thể đi bán nụ cười nha, không nghĩ tới nụ cười của hắn lại đẹp như vậy so với tên kia ấm áp hơn nhiều. Nhưng cô chính là thích nụ cười giảo hoạt của tên đó.
Hải Nghi giật mình, tại sao cô lại đem hắn đi so sánh với Hoàng Tử Minh chứ.
Đột nhiên cô hốt hoảng lắc đầu, chân cũng không tự chủ lui về phía sau hai bước. Đáng tiếc a, chính là như vậy, ông trời luôn chiếu cố anh hùng, để cho anh hùng có cơ hội cứu mĩ nhân.
Quả thật chính là như thế, Hải Nghi không phát giác được rằng nơi cô đứng là trên núi, tất nhiên sẽ không bằng phẳng, cô chân thấp chân cao lui về phía sau liên tiếp hai bước, chuyện gì đến rồi cũng sẽ đến…
Nếu không có cánh tay của Hoàng Tử Minh chắc chắn mông cô sẽ thân thân mật mật có một nụ hôn thắm thiết với anh chàng đá tảng.
-Em không sao chứ?
Vừa định thần lại bên tai truyền đến giọng nói lo lắng của chủ nhân cánh tay cô bám lấy, Hải Nghi lúc này mới nhìn đến bản thân.
Ách… tư thế này quả thật có chút thân mật đi. Cô hai tay hốt hoảng níu chặt một cánh tay của hắn, còn hắn cũng thuận thế dùng tay kia ôm lấy eo cô.
Hải Nghi bối rối đẩy hắn ra kéo dãn khoảng cách giữa hai người nhưng không ngờ mông cô cư nhiên còn lưu luyến nụ hôn kia lần nữa thành công mông chạm đất.
-A… ui. Đau quá!
Không ngờ lại chạm đến vết thương lần trước, Hải Nghi đau đến ứa nước mắt, hai tay không biết nên ôm lấy mông hay là xoa đầu gối. Tự nhiên giờ phút này cô cảm thấy hai tay đều vô dụng.
-Này, không sao chứ?
“Không sao”? Không sao cái đầu anh, thử té xuống xem cảm giác của anh thế nào. Hừ
Trong lòng Hải Nghi kịch liệt mắng.
Hoàng Tử Minh bĩnh tĩnh nâng cô dậy, cẩn thận để cô ngồi lên tảng đá lớn bên cạnh. Nhíu mày nhìn vết thương của cô lại nhuốm máu, hắn quỳ một gối xuống nhẹ nhàng tháo đi lớp băng trắng đã bẩn.
Chuyên nghiệp lấy thuốc khử trùng từ trong túi quần, dùng bông cẩn thận lau chùi vết thương, dịu dàng nói.
-Lát nữa xuống núi cẩn thận một chút. Con gái không nên để lại sẹo.
“Anh à, anh làm gì thế?
“Ngồi xuống, anh giúp em băng lại”
“Em không đau”
“Đồ ngốc, con gái không nên để lại sẹo”
Lòng Hải Nghi khẽ động, dường như thật lâu trước đây có người từng đối với cô nói câu này. Cô thất thần nhìn Hoàng Tử Minh giống như xuyên qua hắn thấy được hình ảnh kia.
-Xong rồi.
Một lúc sau Hoàng Tử Minh lên tiếng đồng thời cũng thức tỉnh suy nghĩ trong đầu cô. Hải Nghi nhìn chân mình được dán băng sạch sẽ, có thẩm mĩ thật khác xa một trời một vực với cái bánh chưng kia, khóe miệng không tự giác giơ lên.
Cô lại ngẩng đầu nhìn Hoàng Tử Minh đang dịu dàng mỉm cười hỏi.
-Anh đã chuẩn bị thứ này trước cho tôi sao?
-Ách… haha vì ngày hôm qua em không đem theo băng gạc cho nên tôi cố ý mang đến đây. Thế nào? Cảm động sao? Đồ ngốc.
Hoàng Tử Minh bất đắc dĩ mỉm cười, bàn tay to lớn giơ lên xoa đầu cô nói.
Hải Nghi lần nữa bất động, cảm giác này, thật giống như người đó. Người đó cũng sẽ nói cô là “đồ ngốc”, người đó cũng sẽ cười dịu dàng như vậy đối với cô, người đó cũng sẽ để ý cô có để lại sẹo hay không.
Hải Nghi thất thần nhìn Hoàng Tử Minh, ánh mắt mang theo mê mang cùng thân thiết, nhìn cô giờ phút này như cô gái nhỏ đáng thương làm cho người khác không tự chủ muốn dịu dàng săn sóc.
-Hai người đang làm gì?
Đột nhiên một giọng nói lạnh lẽo vang lên cắt đứt mọi suy nghĩ của hai người. Hải Nghi hoàn hồn có chút chột dạ nhìn Hải Nam toàn thân lạnh lẽo đáng sợ, hai mắt phát hỏa chăm chăm nhìn bọn họ.