Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!


Trên đời này có những chuyện luôn luôn vượt ngoài tầm kiểm soát của chúng ta. Điển hình là một Nguyễn Hà Hải Nghi vô tâm vô phế- Black, thủ lĩnh lạnh lùng một Black Rose hắc ám, cũng có ngày nghĩ không ra một vấn đề.
Tình yêu?
Thật phiền phức!
Hải Nghi, à không… phải nói bây giờ cô là Black. Hải Nghi cải trang thành Black ngồi trong một quán cà phê xinh đẹp.
Gương mặt tuấn mĩ, thoáng chốc suy tư không biết hấp dẫn bao nhiêu ánh nhìn. Không thèm quan tâm đến ánh mắt si mê của mấy cô gái bàn bên. Black chống cằm suy nghĩ.
Rõ ràng cô đã từng quen biết rất nhiều bạn trai, White vẫn thường hay nói cô rất đào hoa, thậm chí còn biên soạn các cuộc tình của cô thành sách. Vậy tại sao đến giờ cô vẫn không biết tình yêu là gì?
Hải Nghi đã từng quen 112 người bạn trai, cũng như cùng lúc có 112 cuộc tình, nhưng cô lại không biết rằng tất cả bọn họ chỉ muốn che chở, bao dung cô giống như một đứa em gái mà thôi. Bởi vậy mới có một Nguyễn Hà Hải Nghi nghịch ngợm không sợ trời, không sợ đất như bây giờ.
Mấy ngày hôm nay, Hải Nam cố ý tránh mặt mặt cô, có lẽ cô cần thời gian để suy nghĩ. Cho nên hôm nay cô không muốn tới trường, không muốn gặp mặt hắn.
Làm sao đây, làm sao đây, Hải Nghi mày thật ngốc!
Hải Nghi ảo não thở dài.
Hải Nam là chàng trai thứ 113 mà cô biết, hắn từng nói hắn là cảnh sát truy tìm tội phạm là cô, vậy sao bây giờ tìm được rồi lại không chờ đến lúc tòa phán án “chung thân” là được rồi sao? Như thế nào lại phiền phức như thế?
Bất tri bất giác Hải Nghi cũng không biết rằng cô cũng không ghét hôn sự này như trước, thậm chí còn xem việc ở bên cạnh Hải Nam là việc hiển nhiên.

Đúng thế, cô ở bên cạnh hắn chẳng phải là hiển nhiên sao! Tại sao phải hại não như vậy chứ?
Giống như mới phát hiện ra một châu lục thứ bảy nào đó, Black bừng tỉnh đại ngộ, mỉm cười sáng lạn, hào quang chói mắt, khiến các cô gái xung quanh lập tức ngây ngốc, trái tim bắt đầu nhảy điệu “cha cha cha”.
-Cẩn thận.
Black đứng dậy đi ra tới cửa vô tình đụng trúng một người phụ nữ xinh đẹp.
Vóc người hoàn mĩ, tóc được búi cao lên, ăn mặc sang trọng giống như một quý phụ phu nhân, ánh mắt sáng ngời nhìn sợi dây chuyền lộ ra trên cổ của cô, dịu dàng nói.
-Cô gái, cẩn thận chút, sợi dây này rất đáng quý, nếu đánh mất thì cô vĩnh viễn đánh mất tình cảm của người con trai cô yêu.
Người phụ nữ sâu kín nói rồi nhanh chóng lướt qua cô đi vào trong. Để lại một mình Hải Nghi có chút ngốc lăng.
Khoan đã “cô gái” là sao? Bà ta là ai? Bà ta biết cô là con gái sao?
-Bà là ai?
Hải Nghi xoay người nhìn theo bóng lưng người phụ nữ, lớn tiếng hỏi.
-Ta là… là một thầy bói.
-Thầy bói?
-Đúng vậy. Cô gái cẩn thận, hẹn gặp lại.
Nói rồi người phụ nữ kì lạ nhanh chóng khuất sau hành lang.
Hải Nghi bất giác hoảng sợ, lần thứ hai rơi vào suy nghĩ của chính mình.
Người con trai cô yêu? Đánh mất tình cảm?
Không hiểu sao cô lại có dự cảm bất an. Lời người phụ nữ tự xưng là thầy bói đó nói khiến cô hoảng sợ. Bà ta thực sự là thầy bói sao? Bà ta nhắc cô phải cẩn thận, bà ta biết trước tương lai sao?
“Bựt”
Hải Nghi bất thình lình bị người ta đẩy ngã, hoảng hốt sờ trên cổ một mãnh trống không.
Sợi dây chuyền?
Chết tiệt! Bên tai lại quanh quẩn câu nói của người phụ nữ kia.

“Cô gái, cẩn thận chút, sợi dây này rất đáng quý, nếu đánh mất thì cô vĩnh viễn đánh mất tình cảm của người con trai cô yêu”
Hải Nghi hoảng sợ vội vàng đuổi theo tên cướp. chưa bao giờ cô lại thấy hoảng sợ như vậy. Cô sợ đánh mất sợi dây chuyền, cũng chính là món quà sinh nhật Hải Nam tặng cô hay sợ mất đi tình cảm của Hải Nam?
Cô không muốn biết, trong lòng cô gào thét phải lấy lại sợi dây chuyền đó, phải lấy lại, nếu không cô sẽ hối hận, sẽ hối hận suốt đời.
Hải Nghi cố gắng đuổi theo tên cướp kia. Mồ hôi lạnh chảy dọc theo hai má, không phải mệt mà là sợ…
Bên trong con đường nhỏ, tên con trai ngắm nhìn sợi dây chuyền có đính 12 viên kim cương nhỏ xếp thành kí tự “N”, cái này đủ để cho hắn sống cả đời, đương lúc hắn cười đắc ý, thì từ đâu lao ra một bóng đen nhìn chăm chăm hắn.
-Trả cho tôi.
Hải Nghi lạnh lùng ra lệnh, xung quanh tỏa ra khí thế lạnh như băng, khiến người ta không rết mà run.
Đáng tiếc vẫn có người nào đó làm bộ trấn định, không sợ chết hùng hồn nói.
-Trả ày? Nhóc con, tốt nhất nên về nhà với mẹ đi.
Hắn nhìn Hải Nghi toàn thân quần áo hàng hiệu, da trắng mắt to, một bộ công tử bột bộ dáng, khinh thường mở miệng.
-Tao lập lại một lần nữa, trả sợi dây chuyền cho tao.
Hải Nghi cắn răng mở miệng, uy hiếp rõ ràng, hai nắm tay đã nắm lại thật chặt, cô không có kiên nhẫn chờ đợi hắn.
-Ha ha… đúng là muốn tìm chỗ chết. Nhóc con đây là tự mày tìm lấy.
Nói rồi hắn huýt sáo một tiếng, từ bên trong có rất nhiều người cầm gậy đi ra, ánh mắt bỡn cợt nhìn cô giống như đang nghiên cứu con mồi.
Hải Nghi vẫn đứng yên bất động, cắn răng ném ra hai chữ. “Bỉ ổi”

-Ha ha… Lão đại xem ra tên này là công tử nhà giàu, hôm nay chúng ta gặp may rồi.
Một tên trong số đó nhìn lão đại nói, ánh mắt tham lam quan sát cô từ trên xuống dưới.
-Còn đứng đó làm gì? Lên hết đi.
Người được xưng là lão đại lớn tiếng nói. Nhanh chóng hơn chục người cầm gậy đánh về phía Hải Nghi.
Hải Nghi bị vây trong đám người cố gắng đánh lại bằng tay không, ánh mắt cô vẫn không rời khỏi tên cầm đầu, nhìn chăm chăm sợi dây chuyền trên tay hắn.
Trong lúc sơ ý bị người ta đánh trúng một gậy vào vai. Hải Nghi nhịn đau đá cho tên kia một phát, phía trước lại bị đánh mạnh vào ngực, chân lại bị gậy đập vào đầu gối, chạm đến vết thương mới lành khiến mồ hôi trên trán túa ra như suối.
Hải Nghi giật lấy một cây gậy, cố gắng không chế đau đớn trên người, liên tiếp đánh ngã mười mấy tên.
Ánh mắt không độ ấm nhìn chằm chằm tên cầm đầu, lạnh lùng nói.
-Trả sợi dây chuyền cho tôi.
Tên kia bây giờ nhìn ánh mắt đáng sợ của cô, thân mình bắt đầu run run, nhìn Hải Nghi từng bước từng bước tới gần, không khí xung quanh hắn giống như bị cô hút hết. Lúc này hắn mới ngu ngốc nhận ra, người này thật đáng sợ, giống như Tu La từ địa ngục đến đồi mạng vậy.
Hắn run run ném sợi dây chuyền cho cô, nhanh chóng cùng đám người kia khó khăn chạy đi.
Hải Nghi nắm chặt sợi dây chuyền thỏa mãn cười, trong lòng nhất thời hiểu rõ một chút chuyện, mệt mỏi ngã xuống…


Nhấn Mở Bình Luận