Hải Nam ngồi trên ghế sa lon, ôm Hải Nghi ngồi trên đùi mình. Khoảng một giờ rồi, hắn không nói chuyện mà chỉ nhìn chăm chăm sợi dây chuyền trên bàn.
Hắn cứ giữ nguyên tư thế như thế này khiến cô dù có khó chịu cũng không dám nhúc nhích. Vòng tay ôm cô càng ngày càng chặt giống như muốn khảm cô nhập vào người hắn vậy.
Hải Nghi tức giận.
Cô không thể chịu đựng được sự im lặng nguy hiểm này. Vòng eo thon gầy của cô sắp bị hắn bóp nát. Cái tên chết tiệt này!
-Cái tên này…
“Á”
Hải Nghi dùng hết khí lực đứng dậy, nhưng bất ngờ lại bị hắn kéo ngược trở về. Lần nữa giống như mèo nhỏ ngoan ngoãn ngồi trong lòng hắn.
-Hải Nam, cái tên này. Anh có gì thì cứ nói thẳng đừng có im lặng hành hạ người khác như vậy. Chuyện sợi dây chuyền hôm qua em xin lỗi anh rồi còn gì. Anh rốt cuộc muốn gì nữa đây.
Hải Nghi rốt cuộc nhịn không được nữa, lửa giận bùng phát, từ trước đến nay cô không phải là người biết nhẫn nhịn, cho dù là mình làm sai trước tiên cũng không muốn bị người ta chèn ép.
-Hử? Anh muốn gì?- Hải Nam khó hiểu hỏi lại. Ánh mắt vô tội nhìn cô phát hỏa.
-Hừ! Muốn đánh muốn giết thì cứ làm lẹ đi, em không có thời gian chơi trò chơi không lên tiếng với anh. Tức giận gì chứ? Anh tức giận thì hay lắm sao? Đừng có trưng ra bộ mặt đáng sợ đó hù dọa tâm linh bé nhỏ của người khác.
Hải Nghi nhắm mắt, ngồi thẳng lưng, bộ dạng thấy chết không sờn.
Hải Nam cố gắng nhịn cười nhìn cô gái này. Hắn buồn cười hỏi.
-Ai nói anh tức giận?
Hải Nghi lập tức mở mắt nhìn khuôn mặt nhịn cười đến đỏ ửng của Hải Nam, cẩn thận hỏi.
-Không phải anh tức giận vì chuyện em làm đứt sợi dây chuyền chứ?
-Có.
Hải Nghi chột dạ cuối đầu. Phía trên lại truyền đến tiếng thở dài của Hải Nam, hắn bất đắc dĩ nói.
-Anh giận vì em không chú ý bản thân mình mà để bị thương nặng như thế này. Anh sẽ đau lòng.
Hải Nghi thật không nghĩ hắn sẽ không trách cô làm đứt sợi dây chuyền mà tức giận vì việc cô làm hắn lo lắng.
-Chỉ là vết thương ngoài da, không nặng lắm.-Hải Nghi cảm động nhìn hắn nói.
-Cái gì gọi là không nặng lắm. Bọn người đó không biết em là con gái sao, như thế nào lại đánh vào ngực người ta.
Hải Nam còn mang bộ dáng thực sự nghiêm túc nhìn ngực cô đau lòng nói.
Khóe miệng bạn nhỏ Hải Nghi mãnh liệt co rút. Không biết nói gì với tên này. Nhìn ánh mắt còn thực sự lo lắng cho vòng một của cô, Hải Nghi khó khăn mở miệng.
-Thật ra… họ không biết em là con gái a.
-Không sao, anh đã nhờ Minh Quân xử lí bọn họ tin rằng đám người đó bây giờ khó mà sống tốt.
Hải Nam sủng nịnh vuốt tóc cô, giọng nói êm tai không khỏi khiến cô rùng mình. Cái này có phải là người ta vẫn hay nói “Mặt trái của sự thật” không, ai mà nghĩ được chàng vương tử trong mơ của biết bao cô gái thực ra là một tên ác ma đáng sợ.
-Nhưng sợi giây chuyền này phải làm sao đây?
Hải Nam nghĩ nghĩ, cuối cùng buộc miệng nói ra. Bạn nhỏ Hải Nghi lần thứ hai rơi vào trạng thái hóa đá, chật vật nói.
-Anh dành ra một tiếng đồng hồ để suy nghĩ cách nối lại sợi chuyền?
-Đúng vậy. Sợi dây chuyền này là sợi dây có một không hai, dây đeo dùng bạch kim chế tác, các chi tiết trên đây đều được bằng thủ công. Mẹ anh đã đích thân thiết kế và tự tay làm. Trên đời này sẽ không có cái thứ hai.
-Có lẽ Như Băng có cách, cô ấy rất gỏi chế tác đồ trang sức.
Bất giác Hải Nghi chợt nghĩ tới người phụ nữ hôm qua, cảm thấy rất kì lạ cô ngẩng đầu nhìn Hải Nam nói.
-Hôm qua em vô tình gặp được một người phụ nữ rất kì lạ. Bà ấy tự xưng là thầy bói, nói với em… -Hải Nghi cẩn thận nhìn Hải Nam mới tiếp tục nói –Bà ấy nói nếu em đánh mất sợi dây chuyền này thì em sẽ mãi mãi đánh mất tình cảm của anh, cho nên…
-Cho nên em mới bất chấp đuổi theo sao. Đồ ngốc, sợi dây chuyền chỉ là vật tượng trưng thôi. Anh nói rồi, em mãi mãi sẽ phải chịu trách nhiệm với anh.
-Chịu trách nhiệm? -Hải Nghi khó hiểu hỏi lại.
-Em đừng chối, từ khi em nói ra ba chữ kia thì em kiếp này sẽ phải chịu trách nhiệm với tình cảm của anh.
Hải Nam rất chính nghĩa nói, thích thú quan sát sắc mặt càng ngày càng khó coi của cô. Bất quá trong mắt hắn thì đó là vô cùng đáng yêu.
-Ba chữ kia? Là ba chữ nào?
Hải Nghi thật sự không hiểu hắn đang nói gì.
-Nguyễn Hà Hải Nghi, em đừng có “qua cầu rút ván”.
Sắc mặt Hải Nam giờ phút này còn đen hơn cả đít nồi. Hai mắt nheo lại nhìn Hải Nghi chằm chằm, như thể một khi cô dám nói ra hai từ “Không có” thì hắn sẽ ăn thịt cô ngay lập tức.
“Qua cầu rút ván”? Mệt cho hắn nghĩ ra câu này. Nhưng cô thực sự không nghĩ ra mình đã nói gì.
-Em đã nói gì sao?
-Em… Thôi được rồi, hôm qua chẳng phải em tỏ tình với anh sao. Em cũng đã nói “Em yêu anh” rồi, không được chối.
Nhìn bộ mặt ngơ ngác của cô, Hải Nam chấp nhận thỏa hiệp, lần nữa nhắc lại cho cô.
Hải Nghi bất đắc dĩ nhìn hắn. Không sợ chết nói.
-Tự anh cho là vậy thôi. Rõ ràng không phải ý đó.
-Vậy ý của em là gì?
Giọng nói của người nào đó bắt đầu thấp xuống âm độ, ánh mắt nhìn chằm chằm Hải Nghi không che dấu uy hiếp đáng sợ.
Hừ! Cái cô gái không biết sống chết này. Cô dám nói không đúng ý hắn xem. Thật muốn đánh vào mông cô thật đau.
Cảm nhận không khí xung quanh có xu hướng đóng băng. Hải Nghi thức thời nói.
-Ý của em là… là… Hải Nam anh gả cho em đi.
Khóe miệng Hải Nam co rút kịch liệt, không thể tin nhìn Hải Nghi nghiêm túc hỏi.
-Vợ à, điểm thi khảo sát môn ngữ văn của em là bao nhiêu?
-Ách… cái này không quan trọng lắm, hình như là ba điểm rưỡi…
“Oành”
Hải Nam triệt để hóa đá, thật lâu nhìn Hải Nghi nói.
-Anh nghĩ em sống ở nước ngoài lâu quá nên đối với tiếng việt không thông hiểu. Phải nói là “Em nhất định sẽ gả cho anh”.
-Có khác nhau sao? Dù sao thì ba anh cũng chấp nhận gả anh cho em rồi. Anh ngoan ngoãn chờ vài năm nữa đi… ha ha ha… Ưm… Ưm…
Đương lúc cô cười rất đắc ý thì Hải Nam bất ngờ ngậm lấy môi cô, ở trên bờ môi trầm thấp mở miệng.
-Em nhất định phải chịu trách nhiệm với anh. Làm sao đây, ai bảo em yêu anh rồi.
-Anh nói gì?
-Có sao? Em nghe anh nói gì.
-Anh nói “em yêu anh”.
-Ừm… anh biết em yêu anh.
Hải Nam cuối cùng cũng nghe cô lập lại ba chữ kia. Còn bạn nhỏ Hải Nghi đáng thương bị lừa giờ này còn đang đầu choáng mắt hoa, vô lực tựa vào người hắn, mặc hắn ôm hôn.
“Hải Nam, em yêu anh”.