Bên trong căn phòng cực kì sa hoa nhưng vô cùng âm u, khói thuốc lào đục ngầu lan ra không khí, làm cho gương mặt người đàn ông đang dựa lưng vào chiếc ghế làm bằng gỗ quý hiếm, phía bên trên được chạm trỗ hình rồng càng lộ ra sự quỷ dị.
Gương mặt già nua, lúc ẩn lúc hiện không cảm giác được mà phát ra nguy hiểm đối với người phía trước. Đặng Chi Dân ngồi bắt chéo chân, đặt một bàn tay lên bàn tùy ý gõ xuống từng nhịp từng nhịp tạo nên một áp bách vô hình.
Theo mỗi một nhịp gõ xuống tên thuộc hạ đứng phía trước không tự chủ mà run lên nhè nhẹ. Đây chính là uy hiếp, là triệt để uy hiếp. Mặc dù hắn không dám ngẩng đầu lên nhưng hắn có thể cảm nhận tường tận ánh mắt nguy hiểm giống như con sói hoang đang dò xét hắn.
Cho đến lúc hắn không chống cự được nữa, rốt cuộc Đặng Chi Dân cũng lên tiếng, cấp cho hắn một cái thở phào nhẹ nhõm.
-Tên nhóc kia đã làm những gì?
-Thưa lão gia, thiếu gia đã đưa Nguyễn Hà Hải Nghi về căn biệt thự gần biển.
-Tốt. Ít ra nó còn biết làm theo kế hoạch.
-Nhưng mà lão gia, hình như không giống như vậy. Người của chúng ta điều tra được thiếu gia chỉ vô tình gặp Nguyễn Hà Hải Nghi chứ không phải là cố ý bắt đi. Còn nữa, thiếu gia hình như không có ý làm hại cô ấy, mà hết sức chăm sóc cô ấy.
Tên thuộc hạ cẩn thận khai báo, không dám che dấu bất kì một chi tiết nào, chỉ sợ mỗi một chữ đều có thể dẫn tới họa sát thân.
-Hừ. Đúng là ngu ngốc. Nếu nó đã không thể ra tay vậy ta sẽ giúp nó ra tay. Thông báo với bên Hồng Kông, ta muốn gặp ngài Phỉ Dạ.
Đặng Chi Dân tức giận nói, khóe miệng mơ hồ hiện lên sát ý, trong lòng âm thầm tính toán, kế hoạch này chỉ có thể thành công chứ không được thất bại. Kế hoạch lần này hắn đã chờ rất lâu, hắn đã chờ ngày này 17 năm, vậy nên lần này không được có sơ sót.
-Vâng, thưa lão gia.
Tên thuộc hạ cung kính cúi đầu nói, sau đó nhanh chóng li khai, biến mất trong màn đêm.
……………..
-Mọi người chuẩn bị chưa? Cuộc chiến lần này là không thể tránh khỏi. Người thừa kế chỉ có thể có một, đó chính là Hải Nam. Ta tin rằng Tử Minh chắc chắn sẽ hỗ trợ Hải Nam thật tốt.
Trong căn phòng bí mật của Dark, Nguyễn Hà Trung mạnh mẽ nói. Tiếng nói uy nghiêm lấn át hết thảy. Dark ngày nay đã trở thành uy hiếp rất lớn đối với các quốc gia. Nếu kế hoạch lần này thành công thì Dark chỉ có thể ngày càng cường thịnh, vị trí trong giớu hắc đạo càng được khẳng định. Nhưng nếu một khi thất bại thì hậu quả khó mà tưởng tượng được. Không thể để Dark rơi vào tay kẻ khác, nếu không may thất bại chỉ còn cách giải tán nó trước khi mọi thứ sụp đổ.
-Gia gia, còn Hải Nghi?
Hải Nam lúc này không nhịn được lên tiếng hỏi. Từ khi biết được Hải Nghi đi theo Đặng Vũ Khánh lên xe, tim hắn lúc nào cũng treo ngược. Hai tay nắm chặt thành đấm, trong lòng ẩn ẩn có chút đau.
-Yên tâm. Em ấy sẽ biết tự mình hành động. Tôi tin khi biết kế hoạch của chúng ta em ấy không ngốc đến nỗi không biết làm gì. Vỡ kịch này là em ấy muốn diễn, chúng ta cũng chỉ có thể làm diễn viên phụ.
Hoàng Tử Minh vỗ vai Hải Nam an ủi nói. So với Hải Nam hắn biết Hải Nghi từ nhỏ, trong những năm qua hắn vẫn một mực bên cạnh bảo hộ cô chưa từng rời khỏi, chỉ là thời cơ chưa tới, hắn còn nhiệm vụ quan trọng cần làm. Cho nên chỉ có thể đứng từ xa quan sát cô.
Khi hắn nhìn thấy cô đi lên xe của Đặng Vũ Khánh thì hắn biết cô muốn làm gì. Lập tức tiến hành kế hoạch.
Nghe được lời của Hoàng Tử Minh nói, mi tâm của Hải Nam vẫn chưa có giãn ra ngược lại càng dính chặt hơn. Hắn biết cô rất thông minh, thủ lĩnh một Black Rose lừng danh há có thể là dở hơi. Nhưng mà kế hoạch lần này rất nguy hiểm, cô lại tự mình dâng tới cửa thử hỏi làm sao hắn không lo lắng cho được.
Hải Nghi rốt cuộc em có biết em đang làm gì hay không?
…………….
Tiếng sóng biển rì rào đổ ập vào bờ, gió càng ngày càng thổi mạnh. Cửa sổ sát đất vô ý bị mở ra từ lúc nào, gió thổi bay rèm cửa màu trắng.
Trong căn phòng tối đen, cô gái nhỏ khó khăn ngủ, cơn sốt vẫn hành hạ cô rất lâu vẫn không thuyên giảm. Đây có lẽ là hậu quả tất yếu của việc dầm mưa. Thân thể nhỏ bé không nhịn được vùi vào trong chăn nhưng khắp người mồ hôi lạnh đã thấm ướt áo.
Cô khó thở than nhẹ. Tiếng rên khe khẽ đánh thức người con trai đang ngủ say bên cạnh, gió lạnh đánh úp vào phòng khiến hắn hoảng hốt vội vàng đứng dậy đóng lại cửa sổ.
Bật đèn. Ngay lập tức cả căn phòng được bao phủ một tầng sáng ấm áp. Chiếc khăn bên gối không biết đã lạnh từ lúc nào. Bàn tay sờ lên khuôn mặt thiên sứ xinh đẹp không khỏi co rụt lại.
Tại sao lại sốt cao như vậy? Rõ ràng đã hạ sốt rồi cơ mà?
Đặng Vũ Khánh nhanh chóng lấy nước ấm lau mồ hôi cô. Từng chút từng chút giống như đang nâng niu một con búp bê sứ dễ vỡ. Đôi mắt trầm ngâm nhìn gương mặt cô hồi lâu. Bàn tay lạnh lẽo áp vào má cô thì thầm.
-Nếu tôi bỏ qua tất cả. Nếu tôi không chấp nhất thù hận, em sẽ đi cùng tôi chứ?
Giọng nói nhẹ nhàng vang lên. Bàn tay lạnh lẽo vẫn trân quý vuốt ve mỗi đường nét xinh đẹp trên gương mặt cô. Trong giấc ngủ Hải Nghi cảm thấy dị thường thoải mái, gương mặt vốn rất nóng được bàn tay lạnh lẽo của hắn ôm lấy cảm thấy rất dễ chịu, cô không tự chủ được mà áp sát vào tay hắn.
Thấy thế khóe miệng Đặng Vũ Khánh hiện lên ý cười hạnh phúc như có như không. Trong mắt ngoại trừ đau lòng thì vẫn là đau lòng. Không khỏi hỏi tiếp.
-Mãi ở bên tôi. Có được không?
Đặng Vũ Khánh cố chấp nói, hắn vẫn biết cô sẽ không nghe thấy, vì chỉ khi cô không thể nghe thấy hắn mới dám đối diện với tình cảm của mình, có thể thẳng thắn nói ra tâm sự trong lòng hắn mặc cho cô không để ý.
Hải Nghi, nếu tôi nói tôi yêu em thì em sẽ chấp nhận tôi chứ?
Nếu tôi nói tôi rất yêu em, yêu em đến điên cuồng không biết mình nên làm gì để có em, chỉ có thể đứng từ xa quan sát em thì em có dành chút tình càm nào cho tôi không?
Hải Nghi, tôi không thể hận em, không cách nào thuyết phục chính mình đi hận em, càng không thể làm tổn thương em. Tôi thực sự rất yêu em, em có biết không?
Tôi biết em bây giờ rất hận tôi, xem tôi là kẻ thù của em nhưng mà tôi vẫn cứ cố chấp yêu em. Nói cho tôi biết tôi nên làm thế nào bây giờ?
Đặng Vũ Khánh nắm chặt bàn tay nhỏ bé của cô không rời ra, trong lòng không ngừng giả sử. Nếu hắn không phải họ Đặng. Nếu cô không phải là cháu gái của người đã hại chết ba mẹ hắn, sẽ hay không có thể yêu nhau?
Và lúc đó cô sẽ không bị trói buộc bởi cái hôn ước lõi thời kia, cô sẽ hay không chấp nhận hắn. Từ rất lâu rất lâu hắn đã yêu một cô nhóc giả trai, làm bộ lạnh lùng khiêu chiến với hắn nhưng mà hắn thật ngốc khi không nắm bắt cơ hội. Để rồi khi nhận ra mới biết mình đã đi một đoạn đường dài, đến lúc quay người lại thì người hắn yêu đã hạnh phúc sánh vai đi cùng người khác.
Hải Nghi, nếu tôi nói tôi yêu em…