Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!


Tội ác là chất gây nghiện nguy hiểm, nếu đã lỡ tay chạm vào cánh cổng tội ác, thì người đó sẽ bị hút vào dòng xoáy của tội ác và mãi mãi trở thành kẻ tội đồ.
Suy nghĩ của Đặng Chí hào giờ đây chắc cũng điên loạn như thế. Kế hoạch mà ông ta tự dàn dựng và tự hào là hoàn hảo nhất nhưng không ngờ đến phút chót mọi chuyện lại biến hắn thành kẻ thất bại, trở thành diễn viên chủ chốt trong chính bộ phim do hắn làm đạo diễn. Và càng buồn cười hơn là hắn đã cố gắng diễn xuất bằng chính khả năng của mình nhưng lại không có thù lao. Vô tình đã trở thành diễn viên hài trong bộ phim của người khác.
Tôn Thúy Nguyệt nhìn thấy ngón tay run rẩy trên còi súng cùng tình trạng mất lí trí của Đặng Chí Hào thì tâm nhất thời lộp bộp rơi xuống.
-Đặng Chí Hào, mọi chuyện đã đến nước này, anh hãy nhận tội để được hưởng sự khoan hồng của pháp luật. Không nên tiếp tục tổn thương người vô tội nữa, huống hồ thằng bé là người thân duy nhất của anh.
Tôn Thúy Nguyệt cố gắng khuyên giải nhưng dường như vô ích. Khi cô nhắc đến hai từ “người thân” thì Đặng Chí Hào càng điên cuồng hơn nữa. Ánh mắt liếc nhìn Đặng Vũ Khánh đang sắp nghẹn thở đến chết trong tay toàn bộ đều là chán ghét, Đặng Chí Hào càng phẫn nộ hơn, cánh tay cầm súng mạnh mẽ giơ lên trời bắn một phát.
“Bằng”
Mọi người sửng sốt nhìn Đặng Chí Hào giờ đây đã mất bình tĩnh.
-Người thân? Cô có biết mỗi lần nhìn thấy nó, tôi lại không nhịn được nhớ tới người phụ dơ bẩn không biết liêm sĩ kia. Tôi cảm thấy nó thật ghê tởm, giết chết nó cũng chính là giải thoát cho nó.
Khóe mắt Đặng Chí Hào chảy ra một hàng lệ, là nước mắt đau khổ của người đàn ông khi bị chính người mình yêu nhất phản bội, sự thật đau lòng này hắn đã gánh chịu rất nhiều năm. Nay, cũng nên kết thúc tất cả, sẽ là giải thoát cho hắn. Nhưng mà là người nhà họ Đặng hắn không cho phép tên nghiệt chủng này tồn tại trên đời.
Điều hắn muốn làm là trả thù người phụ nữ kia, trả thù Tôn Thúy Hoa, giết chết người thừa kế tâm đắc mà lão già ghê tởm kia đã chọn. Nếu có kiếp sau hắn- Đặng Chí Hào, không muốn là người nhà họ Đặng.

Đặng Chí Hào nở nụ cười, nụ cười này cực kì thê lương, cực kì đau khổ, có ai biết được người đàn ông này đã trải qua những gì.
-Cứu… cứu… Hải… Ngh…
Đặng Vũ Khánh nhìn Hải Nam, khó khăn nói từng tiếng, sắc mặt giờ đã trở nên xanh tím. Hắn vốn có thể phản kháng nhưng mà từ khi biết được thân thế dơ bẩn của mình hắn cũng muốn chết đi. Có lẽ giống như Đặng Chí Hào nói, chết mới là giải thoát tốt nhất cho hắn. Hắn không có tư cách đi gặp Hải Nghi, hắn thấy mình không có tư cách yêu cô nữa rồi.
-Chết đi. Đồ nghiệt chủng.
“Bằng”
-KHÔNG…GGGG…
Đặng Chí Hào không để cho Đặng Vũ Khánh kịp nói hết câu thì đã ra tay nổ súng. Trần Vũ Văn đã kịp thời ra tay trong khi Đặng Chí Hào lơ là cho nên phát đạn kia đã rơi vào lưng của Đặng Vũ Khánh.
Tôn Thúy Nguyệt hoảng sợ gào lên. Trong giây phút đó Đặng Vũ Khánh như thấy được ánh mắt tuyệt vọng của mẹ. Trước khi ngã xuống vòng tay của Tôn Thúy Nguyệt, hắn đã cười, một nụ cười chân thành nhất. Khóe miệng mấp máy chữ “mẹ” mà không nói thành lời.
Máu… máu… một mảnh đỏ tươi thấm ướt đôi bàn tay của Tôn Thúy Nguyệt. Máu tràn ra tạo thành mảng lớn màu đỏ thẩm nằm trên mặt đất phá lệ chói mắt.
-Ha ha ha… Ực… ực…
“Bằng, bằng, bằng…”
Liên tiếp các tiếng súng vô tình vang lên cắt đứt tràn cười của Đặng Chí Hào. Tất cả các viên đạn đều rơi trên tấm bia thịt là hắn. Máu tươi nhiễm đỏ, thấm ướt cả quần áo. Thân thể không chịu nổi “Bịch” một tiếng, hai chân khụy xuống mặt đất. Nhưng mà khóe miệng vẫn treo lên nụ cười chiến thắng, không ai hiểu lúc sắp chết mà hắn còn cười cái gì.
-Con bé kia nhất định… sẽ chết…. Vì cơ quan kích hoạt bom… nằm trên cánh cửa đó. Hahahaha… ực…
Đặng Chí Hào cho đến phút cuối cùng vẫn ngoan cố, ánh mắt vui vẻ khi người khác đau khổ của hắn không kiên dè gì nhìn bọn người Nguyễn Hà Trung nói. Chỉ là Nguyễn Hà Trung đã kết thúc mạng hắn bằng một phát chí mạng vào ngực trái.
Người nào dám tổn thương cháu gái ông thì chỉ có duy nhất con đường chết. Ngay sau đó Đặng Chí Hào kịch liệt phun ra một ngụm máu tươi, mất đi hơi thở mà ngã xuống trong tư thế vẫn quỳ hai chân.
Có lẽ đây chình là trừng phạt thích đáng cho hắn.

“Tít, tít, tít”
Bên tai Hải Nam vang lên tín hiệu, ngay sau đó là giọng nói trầm thấp của Hoàng Tử Minh.
“Hải Nam, tôi đã tìm được Hải Nghi, là căn phòng cuối cùng của hành lang dưới tầng hầm, bây giờ tôi sẽ vào cứu cô ấy… tít… tít… tít”
-KHOAN ĐÃ. DỪNG LẠI NGAY.
Hải Nam giật mình hét lớn vào tai nghe nhưng tất cả đã không kịp rồi, trả lời hắn chỉ là âm thanh “tít… tít” nhàm chán. Mỗi một cái “tít” vang lên thì tim hắn lại ngừng đập đi một nhịp.
-KHÔNG…GGGGGGGG…
Hải Nam mất khống chế hét lên khi cánh cửa trong màn hình “Oanh” một tiếng mở ra. Trong khoảnh khắc, tim hắn như ngừng đập. Hai mắt trợn to nhìn màn hình nhanh chóng tối đen. Đầu hắn “oanh” một cái, toàn bộ những gì hắn suy nghĩ giờ phút này là hoàn toàn trống rỗng. Gương mặt lạnh nhạt anh tuấn biến sắc, một nỗi hoang mang bao trùm thân hình cao lớn của hắn.
-Nhanh… lên… vẫn còn… 15… phút…
Đặng Vũ Khánh nằm dưới đất nhìn Hải Nam tức giận nói. Nhưng mà giọng nói suy yếu giờ phút này đã bán đứng hắn. Lời hắn nói hoàn toàn không sức uy hiếp nào cả, nhưng lại thành công thức tỉnh một người đang có nguy cơ hóa đá.
Hải Nam bừng tỉnh cảm kích nhìn Đặng Vũ Khánh rồi nhanh chóng giống như con thiêu thân lao nhanh ra ngoài.
-Leader, bên này!
Khi Hải Nam đứng bên ngoài hành lang, hắn không còn biết đâu là phương hướng, trong đầu giờ phút này chỉ toàn là hình ảnh của Hải Nghi. Đột nhiên một giọng nói vui sướng vang lên. Hắn quay đầu lại thì thấy bọn người của Hải Phong, có cả ba người Black Rose đang đứng trong thang máy chờ hắn.

-Các người…
Hải Nam cảm động nhìn bọn họ.
-“Tứ Hải Mĩ Nam” không chỉ là cái tên.
Hải Phong lãng tử vuốt mái tóc hơi dài cười nói.
-Thủ lĩnh gặp chuyện, chúng tôi làm sao có thể bỏ mặt được.
Như Băng cũng trịnh trọng tuyên bố.
-Đúng vậy. Nhanh lên con rùa ngu ngốc kia.
Bảo Phi gấp gáp đến giậm chân, tức giận thừa dịp mắng Hải Nam.
Hải Nam lúc này trong mắt cảm động nói không nên lời, đối với lời nói của Bảo Phi hoàn toàn không để ý. Nhanh chóng đi vào thang máy nhấn nút xuống tầng hầm.


Nhấn Mở Bình Luận