Quyển I: Nó là Hoàng Anh Kiệt
C 116: Quẻ bói
Trong khi Lã Xưởng đang mưu tính phương thức để biến Kiệt trở thành người phục vụ cho mình sau khi chứng kiến tiềm năng của cậu ta, Kiệt bắt đầu công tác thư giãn. Trong những ngày này, để tạo được một thắng lợi, cậu đã tổn hao tâm trí và sức lực khá là nhiều. Giờ, trước những thành công, Kiệt cũng vui lòng giao việc lại cho những người khác. Đầu tiên, là do giờ việc đơn giản chỉ còn là đi làm dựa theo phương hướng Kiệt đã vạch ra, không khó khăn gì cả, dù có chút sai lầm cũng không ảnh hưởng lớn. Tiếp đó, nếu cậu định làm hết, thì sẽ chỉ mệt chết mình, mà nếu cứ khoa tay múa chân mãi thì sẽ khiến nhiều người khó chịu. Ba là để tìm kiếm các đối tác thích hợp. Lợi ích càng lớn, các bên càng khó giữ mình, họ sẽ bộc lộ bản thân, lúc đó có kẻ xốc nổi, có kẻ chua đáo, kẻ nào làm việc lý trí hơn, chu đáo hơn, Kiệt sẽ hợp tác sâu hơn với họ. Khi trước chân ướt phải hợp tác với những kẻ không quá ưu tú, đám Chu Văn Bàn là một ví dụ, vừa nghe tới phải chia lợi nhuận là đòi xốc bàn, rồi khi có nạn thì tranh nhau đổ lỗi, thậm chí còn trách móc Kiệt, mà không chú tâm mà tìm phương án giải quyết. Các chủ xưởng dệt ở Nam Bình chí ít cũng phải trên 40 người, nhất định sẽ có kẻ thích hợp để hợp tác.
Trong khi chờ đợi xem các thành viên trong Liên minh Dệt bộc lộ bản thân, Kiệt hỏi Trần Cường xem là ở đây có chỗ nào để thăm thú, giải trí không. Lên đây đã lâu mà công việc quấn thân, chưa rảnh mà khám phá được. Trần Cường liền giới thiệu những chỗ mà cậu ta biết, và có cả Chùa Pháp Hòa. Nghe bảo Anh Minh khi trước cũng lên đó chơi, cũng xem bói, Kiệt gật gù. Lý do khiến hai người có quỹ đạo chơi bời giống nhau, là những phương tiện hay khu giải trí thời này thực sự quá có hạn: các lễ hội thì ít, trò chơi dân gian không nhiều, những trò giải trí như ca kịch, nhạc nhẽo cũng khá là tốn kém, lại chỉ ở những nơi khá là khó nói tới- các kỹ viện. Kỹ viện thời này gồm cả phục vụ giải trí nghệ thuật: nghe ca hát, nghe đàn,... lẫn phục vụ tình dục. Kiệt thì mới 14 tuổi, nên Cường không dám nói. Thế là chỉ còn mấy vụ đi chùa, đi đền là được.
Kiệt, Tâm, Linh và Nhung quyết định đi luôn cho nóng, vì những ngày này là ngày thường, chùa chiền không đông đúc, đi lại dễ dàng. Sao lại cứ phải chen chúc đi những ngày lễ, đây là đi nghỉ dưỡng, thư giãn chứ có phải đi tập thể thao hạng nặng đâu. Ngoài mấy đứa này, còn có mấy anh vệ sĩ dân Hồng Bàng- những người tốt nghiệp trong trận chiến bảo vệ làng khỏi cướp biển khi trước, cũng là những người đã ra tay xử lý Từ Văn Đồng. Họ vừa là người đã liếm máu, ra tay là đủ mạnh, lại cũng có đầu óc, không làm ẩu. Dù hiện tại thì Kiệt chưa có nhiều kẻ thù, nhưng chẳng thà cẩn thận chút, còn hơn là chủ quan mà có chuyện rồi hối không kịp.
Trang phục vãn cảnh chùa cũng không cầu kỳ, nhưng đảm bảo trang nghiêm nhất định: quần áo mới, vải thường nhưng may bởi thợ tốt, không trang điểm vàng bạc, mang theo chút tiền để nhang đèn cho nhà chùa và phục vụ nhu cầu bản thân. Vậy là xong.
Chùa chiền thời phong kiến này được làm bằng các cột gỗ cùng gạch đất, trát vôi, không quá trang trọng, nếu so với những ngôi chùa mà Kiệt từng thấy ở thế kỷ 21, kể cả có là chùa cấp làng. Tuy nhiên, khi đi vào trong chùa, ngắm nhìn các tượng phật hay la hán, bồ tát, nhìn qua kiến trúc bên trong, nghe Cường giải thích chút chút, Kiệt mới thấy được là chùa này vậy mà cũng khá, giá trị các bức tượng, cột nhà hay tiền công để làm ra nó đều khá là cao đó chứ. Kiệt đã quên mất rằng thời kỳ này, với trình độ khoa học kỹ thuật thế này, họ không thể xây dựng tốt hơn được.
Không chỉ đi thăm thú, thắp hương, ngắm tượng phật các thứ, Kiệt cũng rất quan tâm tới sinh hoạt tâm linh thời này, và thấy là nhà chùa thời này vẫn còn khá là hiền và ít mê tín, vẫn rất chính tông và sùng Phật. Họ chỉ có nhận tiền nhang đèn của người dận, thuyết kinh giảng đạo và cùng lắm là đi tụng kinh cầu siêu cho nhà dân nào xin, chứ không có nhiều trò mê tín dị đoan như ở thế kỷ 21: dâng sao giải hạn, nhận tro cốt để trên chùa, làm lễ,... Và cũng có một điều khá thú vị về Phật giáo lúc này, là họ cũng là nơi còn được lưu giữ một ít kinh sách thuần Việt, dưới dạng kinh sách phục vụ tôn giáo và là cơ sở duy nhất được phép dạy chữ và võ cho một số đệ tử tục gia mà không chịu kiểm soát từ chính quyền Đại Hoa. Ngẫm lại, cũng không phải không có lý khi mà trong thế giới của Kiệt, một thời kỳ dài khi mà nước nam mới độc lập từ phương bắc, các triều Đinh, Tiền Lê, Lý và Trần lại có sự ưu ái với các nhà sư tới vậy. Họ được vào triều làm quan, ảnh hưởng được tới chính trị nước nhà.
- Cậu gì ơi, mua chút quà nhé, mua quà lên thắp hương cho phật.
- Cậu gì à, vào ăn uống cho lại sức hẵng đi về.
- Cậu bé, xem bói không, xem một quẻ biết hung cát mà có điều phòng bị?
Đang đi ra khỏi chùa, đột nhiên Kiệt bị vài người níu kéo. Họ là những thành phần sống bám vào chùa: bán đồ lễ, bán thức ăn, bán vài món đồ tâm linh, một vài ông thầy bói.
- Có ai muốn ăn chút gì thì mua đi, dù sao đi chơi cũng phải thoải mái chứ!- Kiệt bảo cả bọn, và chỉ chờ có thế, mấy đứa đi cùng lập tức nhảy vào mua sắm. Linh và Nhung thì lựa mấy món đồ như tràng hạt, mõ về để làm quà cho mẹ, Tâm thì mua đồ ăn thức uống để phục vụ bản thân và chia cho mấy anh vệ sĩ, họ theo cũng lâu rồi, ăn cho đủ sức mà đi tiếp, Kiệt chỉ đơn giản uống nước cho đỡ khát, cậu không khoái những đồ ăn vặt ở đây: bánh đa khô khốc, oản, trái cây,... chúng nó quá đơn điệu và khó ăn, trình độ làm quá kém đi mà.
- Ê, lão thầy bói tôi kể kìa!- Trần Cường chợt vỗ vai Kiệt, chỉ về phía một người đàn ông đang tươi cười tiến lại. Đó chính là người lần trước đã coi bói cho Anh Minh.
- Ô hô, chào thiếu gia, lên chùa thế này, chắc cũng có điều mong đợi, sao không qua chỗ ta làm một quẻ để tìm lời giải đáp!- Lão thầy bói đon đả mời chào. Lần trước thì Minh gặp lão một mình, không có Trần Cường, nhưng Minh tả rõ cho Cường biết về lão thầy bói, nên Cường nhận ra lão, còn lão không biết tới cậu ấy.
Kiệt, không như anh mình, sống ở thế kỷ 21, và tuy là dân học kỹ thuật, song cuộc đời lắm lúc từng đi coi bói, thấy lắm khi cũng trúng, mà dân Việt Nam mà, cũng có chút duy tâm, hỏi giá tiền thấy không đắt, nên cũng tặc lưỡi xem thử. Kiệt thấy hiện tại chả có điều băn khoăn lớn lao gì, à mà không, quả thực cũng có, đó là nghĩ xem không biết sau này làm giàu rồi liệu có khi nào phải đánh với Đại Hoa không nhỉ, chứ tính ra một tên Bách Việt giàu thì lắm khi là con lợn béo để người ta thịt, mà e là nói xong tên thầy bói không dám nói gì quá, nghĩ tới đó, cậu ta tự cười một mình.
- Xin vị thiếu gia đây muốn coi bói điều gì đây? Công danh, sự nghiệp, gia đình hay sức khỏe.
- Coi về sức khỏe trước đi!- Kiệt nói
Nghe Kiệt nói vậy, lão thầy bói mắt hơi ánh lên. Lão gặp trường hợp này cũng nhiều, là muốn kiểm tra trình của lão, để nếu lão nói sai thì đỡ phải nghe thêm. Nhưng trình chú mày còn non lắm. Lão bảo Kiệt xòe tay ra cho lão xem, rồi cầm lên giả như xem đường chỉ tay, thực ra là cầm vào mạch để kiểm tra mạch tượng các thứ, cùng lúc đó lão xem tướng mạo: mắt hơi có quầng, chứng tỏ ngủ khuy, mạch đập vẫn mạnh, sức khỏe dồi dào, hơi thở trầm, chắc tập võ chút chút, tinh thần vui vẻ,... dựa vào những điều này, lão bắt đầu phán. Làm thầy bói, không phải lúc nào cũng dựa thiên can địa chi, mấy thứ đó rất hao tinh thần, học chút y thuật là đủ lòe người.
Nghe lão thấy bói phán, Kiệt không nói gì, gật gù khen ngợi, rồi hỏi tiếp về gia đình. Lão thầy bói lúc này bảo là Kiệt được phúc ấm từ tiên tổ, cuộc sống về sau không phải lo lắng nhiều, có chăng nên làm nhiều việc thiện, tích đức thì mới được giàu bền. Sở dĩ lão nói thế, là vì thấy được đám nhóc bên cạnh Kiệt khá là nghe lời, lại còn nhiều người đi theo kè kè ra dáng bảo vệ, ắt hẳn là con nhà giàu. Chưa nói dứt câu, thì Tâm liền cười ầm lên, phúc ấm tổ tiên thì không vội bàn, chứ mà bảo Kiệt sống về sau không lo lắng nhiều thì bỏ mẹ. Gì chứ nếu không có Kiệt một tay tính toán, giờ Tâm có tiền mua gạo bỏ mồm không cũng là một chuyện á.
- Ây da, tôi nói có gì sai sao?
- Không, không có gì?- Kiệt nhún vai. Cơ bản cậu cũng đoán được tại sao lão này lại đoán sai, mấy ông thầy bói giỏi trò quan sát, thấy qua mấy ông vệ sĩ này thì đoán Kiệt nhà giàu không khó, mà Kiệt mới 14 tuổi, nên chắc luôn là cậu ấm rồi. Trên thế giới này đâu phải ai cũng có được những kiến thức như cậu có để mà xoay chuyển số phận chỉ trong 7 năm chứ.
Dù Kiệt không nói, xong lão thầy bói cũng hơi chột dạ. Lão bèn quyết định tung đòn quyết định, hỏi sinh thần bát tự của Kiệt. Kiệt nhún vai, đọc ra. Mẹ Kiệt là con nhà nho, nên cũng biết về mấy kiểu tính sinh thần bát tự, cũng nhắc Kiệt nhớ. Lão thầy bói tính một hồi thì thấy sinh thần bát tự kiểu này là kiểu rất tầm thường, người có sinh thần bát tự kiểu này gần như sẽ chỉ có tự dựa sức mình là chính, khó mà được hưởng phúc trên trời rơi xuống, của nả bố mẹ để lại không có mấy, thế mà sao nó lại giàu được nhỉ. Nghĩ một hồi, ông ta nhìn kỹ lại tướng mại, xem lại vân tay, thì thấy tướng mạo tuy rất sáng láng, song chỉ là tướng thông minh chứ không phải quý tướng đặc thù, vân tay thì không có đường quý nhân phò trợ, việc gì cũng tới tay mình, tay không quá đầy đặn- giữ chặt được tiền của, tai có chút dày, có chút to, nhưng không phải kiểu hứng tiền thiên hạ. Nói tóm lại, đây là một tướng mạo bình thường, người có tướng này làm được nhiêu thì hưởng từng đó thôi, chứ chẳng thể nào có phúc phần đặc biệt.
- Nhà cậu dạo này chuyển mộ hả?- Lão thầy bói dè dặt hỏi. Nhất mệnh nhị vận tam phong thủy, nếu như mệnh và vận không quá quý, thì lý do chỉ có thể là phong thủy.
- Nhà mình có ai chuyển mồ mả gì không nhỉ?- Nghe vậy, Kiệt quay lại hỏi Tâm, cậu nhớ là không, ông bà nội vẫn còn thọ, mồ mả tổ tiên thì vẫn đâu an vị đấy. Xong Kiệt cũng mải mê việc công nghiệp, nhỡ làm mà cậu không biết, với lại tuổi chưa tới lúc phải lo, không ai báo cũng bình thường
- Không có!- Tâm khẳng định lại- À, mà mộ bên nội hay bên ngoại, vì mẹ anh em đâu có biết chứ?
- Ờ ha, cái đó thì không rõ nữa!- Kiệt nhún vai, bảo với lão thầy bói là có khi bên ngoại rồi, và cười bảo lão không phải lo, dù lão nói sai sai, nhưng cậu không trách, trên đời đâu phải ai cũng coi được số mệnh.
Kiệt không nói ra thì thôi, nói ra làm lão thầy bói nghe mà muốn nhảy dựng lên. Lão bảo nếu vậy, để lão coi một quẻ cho cậu để cậu biết sự lợi hại của lão.
- Tùy ông thôi!- Thấy đối phương nghiêm túc, Kiệt nhún vai, trong khi cả đám còn lại bu vào để xem cho kỹ.
Lão thầy bói lấy ra một cái mai rùa rỗng, cho mấy đồng tiền vào, và bắt đầu xóc lên. Sau đó, lão nghiêng cái mai rùa rỗng để tiền rơi ra, và đống tiền rơi ra bàn. Có sấp có ngửa, nằm tứ lung tung, lão thầy bói ngồi nghiền ngẫm một hồi, để rồi lão bảo
- Dựa theo quẻ tượng, số của cậu là làm được nhiêu thì hưởng được từng ấy, không có quý nhân phò trợ, tổ tiên không để lại nhiều phúc đức, bố mẹ không có gia tài nhiều, lại sẽ là chỗ dựa cho anh em trong nhà, bản thân họa phúc là từ mình mà ra. Nói đơn giản, thì là số tương đối vất vả đó.- Lão thầy bói càng nói, cặp chân mày càng nhíu lại, tại sao quẻ tượng lại khác với hiện thực vậy nè. Tên nhóc rõ ràng là dạng công tử nhà giàu mà. Tuổi đời này thì làm sao kiếm được tiền như vậy chứ. Thật không hiểu nổi.
- Ồ!- Kiệt nghe vậy, ngẫm lại mà thấy rằng, quả thực tất cả những gì cậu có được tới nay đều là hết sức đấu tranh mới giành được, cả nhà không ai có sự trợ giúp mấy. Lão này nói vậy mà chuẩn. Kiệt lấy thêm chút tiền, dúi vào tay lão trước khi đi- Ông nói đúng lắm, thưởng tiền nhé!
Sau Kiệt, lần lượt mấy đứa bạn cũng vào xem bói, và càng xem thì lão thầy bói càng thấy lạ, vì tựu chung tướng mạo bọn này đều quá mức tầm thường, chả có gì đặc biệt cả, là loại làm nhiêu hưởng từng đó thôi, nhưng cách bọn nó ăn nói thì đĩnh đạc lạ thường, sợ chưa kìa. ngôn tình hay
Đến khi đám nhóc Kiệt đi hết rồi, lão vẫn cứ bần thần nghĩ mãi. Chu Xuân Đạo lão học nghề xem bói này rất lâu, giờ mới thấy sự lạ làm vậy. Lão quyết định phải đi tìm hiểu thử, xem tại sao lại vậy.