Quyển II: Cao nguyên sắc máu
C 16: Chuẩn bị đi biển
Những cuộc mua bán giữa Phố Đêm cùng Ebisu diễn tra trong vài tháng liên tục, kéo Bang Bất Lương, Lã Xưởng và Phú Tăng An mê mải trong lợi nhuận, còn làng Hồng Bàng trong thời gian đó tiến hành tinh giản biên chế. Sau chín tháng, mọi thứ cơ bản là ổn định, Hoàng Anh Kiệt mới quay về Phố Đêm để gặp Phú Tăng An bàn bạc công chuyện. Đây chính là một việc cậu đã chờ đợi từ lâu.
- Hoàng Anh Kiệt tới gặp ta trong giờ phút này, không biết nó muốn nói gì nhỉ?- Phú Tăng An ngồi cùng đám người Thái Chí Phú, Lã Xưởng uống trà xem hát hầu đồng. Người biểu diễn không phải ai khác, là Hà Thị Quỳnh.
Cô nàng này hiện tại đang gặp một tình cảnh vô cùng éo le. Võ Thị Tư, vợ của Thái Chí Phú đã chết cách đây không lâu. Bà ta chết vì tâm bệnh. Khi người con cả là Thái Văn Phương chết, Thái Chí Phú không dám trả thù, Võ Thị Tư trong tuyệt vọng đã tìm tới bà cháu Hà Thị Quỳnh và bùa phép. Võ Thị Tư đã biết sự lợi hại của bùa chú khi bà cháu Quỳnh biểu diễn, và cũng chứng kiến rằng bùa chú không thể làm hại nổi họ Hoàng, đặc biệt khi bà của Quỳnh bị phản phép chết thê thảm, thì Võ Thị Tư thật sự sợ hãi, không còn dám có ý nghĩ gì làm hại tới nhà họ Hoàng nữa. Thế nhưng, ý trời trêu người, Thái Văn Cường ngắn nghĩ, chọc tới Hoàng Anh Minh, khiến Hoàng Anh Minh phải ra tay, và rồi chết vì vụ việc này. Cái chết đó dù ít dù nhiều, cũng liên quan tới Minh, tức là liên quan tới họ Hoàng, cũng có nghĩa là không bao giờ trả nổi mối hận. Đây là điều khiến bà ta trăn trở, trăn trở tới mắc bệnh, và chết. Cái chết của Võ Thị Tư, hiển nhiên là không quan hệ gì tới Quỳnh, mẹ cô, nhưng đó cũng là lúc cô mất đi chỗ dựa.
Không còn người chống lưng, một cô gái sống ở nơi như là Phố Đêm còn con đường nào để đi. Nhưng vì có chút tư sắc, cộng thêm còn trinh trắng, Thái Chí Phú chưa vội để cô ta làm gì, mà cho người huấn luyện cẩn thận, đồng thời giữ chặt bà mẹ, để Quỳnh liệu hồn mà học cho giỏi, tới khi nào mà Thái Chí Phú tìm một kẻ nào khoái khẩu món này, sẵn sàng trả giá cao thì bán cho.
Hôm nay, quan thầy tới chơi, tự nhiên nghĩ rằng có thể làm món quà nhỏ tặng quan thầy, có khi ông ta vui vẻ mà chiếu cố thêm, Thái Chí Phú kêu Quỳnh ra biểu diễn. Đầu tiên là biểu diễn hát hầu đồng cái đã, đây là lời tham mưu của Trương Hàng, người bạn thân thiết nhất và là quân sư của Thái Chí Phú. Trường Hàng nghe ngóng được vụ Phú Tăng An chê rằng gái ở Phố Đêm ở trò đàn hát kém,, gái bán hoa chẳng biết hát múa gì, Phú Tăng An là kẻ từng đi nhiều, kỹ viện đi lắm, biết đủ mọi loại hình giải trí, nên đâu vừa mắt tình hình nơi đây. Có tin này, Thái Chí Phú đem Quỳnh ra biểu diễn múa hát, quả nhiên phần nào khiến quan thầy vui tai thích mắt, thậm chí có ý hỏi về cô gái này sao giờ mới đem ra để hắn xem. Còn chưa có trả lời vấn đề này thì Kiệt tới chào hỏi, nên Thái Chí Phú chưa vội lộ ra ý tưởng này. Vì chắc chắn là Kiệt sẽ tới để bàn một việc gì đó, nếu như điều này khiến lão có hại, lão hi vọng dùng Quỳnh là một món quà để đảo ngược tình thế.
- Hoàng Anh Kiệt! Lâu rồi không gặp!
- Đại nhân thứ lỗi! Làng Hồng Bàng nhiều việc cần chỉnh đốn quá, đã vậy còn phải lo cả mối làm ăn mới nữa chứ. Tiền không kiếm được bao nhiêu trong khi bao khoản phải lo.
- Vậy sao! Nếu mối làm ăn mới vất vả quá, có lẽ cậu sẽ cần nghỉ ngơi đó!- Phú Tăng An nói bâng quơ như có ý dọa nạt. Ý lão là nếu Kiệt thấy không vui vì điều phải chia lão quá nhiều, thì lão sẽ thu hồi lại mối làm ăn này.
Cả 2 tên Thái Chí Phú và Lã Xưởng ngồi đó nghe vậy, mắt hơi ánh lên, song lại cụp xuống ngay. Chúng thừa hiểu Hoàng Anh Kiệt sẽ chịu nhún nhường, thậm chí còn chia lại cho lão già tham lam nhiều hơn, và tìm cách kiếm ở chỗ khác. Thằng nhãi này sao mà giỏi việc ấy thế không biết.
- Vậy thì thật tốt phúc quá!- Kiệt đột nhiên mỉm cười- Tôi bấy lâu nay cứ phải lo chịu hố nặng, nghĩ mà giận, tâm thần không yên, giờ được tháo cho nhẹ nợ cũng hay.
- Chú mày biết điều gì sao?- Nghe Kiệt nói điều này, Phú Tăng An cau mày ý dò hỏi. Hoàng Anh Kiệt làm ăn bấy lâu, có bao giờ chịu thiệt thòi, nếu nó đã có ý rút khỏi vụ gì, thì vụ ấy dễ có chuyện lắm.
- Đại nhân hỏi tôi xin nói thẳng. Vụ làm ăn với thằng cướp biển kia, tôi cho anh em kế toán trong làng tính toán, và thấy có khi mình lỗ nặng.- Kiệt từ từ trình bày. Hiển nhiên rồi, Kiệt dù bắt tay với Ebisu, cũng vẫn giữ kẽ. Cậu cho người điều tra, và biết được cách làm ăn của Ebisu là gì. Hắn mang đồ ăn cướp đi tiêu thụ, rồi mang đồ dễ tiêu thụ gom ở Phố Đêm đem bán cho lũ cướp khác. Những thứ như gạo, thịt, đồ khô, thuốc men, vải vóc... bởi đấy đều là hàng ai cũng cần, phục vụ cuộc sống hàng ngày như ăn, mặc,... Rồi những thứ vải vóc dệt tốt, bọn cướp dùng không hết thì lại đem đi bán cho đám thương lái đi thuyền lớn hay mua hàng. Đám người này đến từ nước Nam Dương xa xôi, hay buôn hàng từ Đại Hòa, Đại Hoa, Thiên Trúc, Nam Dương,... hàng gì cũng không từ chối, miễn là có chất lượng. Hay làm sao, là vải là một mặt hàng hay ho như vậy.
- Vậy ý của mi là gì chứ? Giá cả đâu chênh lệch nhiều!
- Đại nhân, giá không chênh nhiều, vì bọn chúng là bán trung gian quá nhiều, cứ mỗi nhánh lại tăng một chút. Tính một hồi, đã 6- 7 lớp trung gian mua bán, lỗ tầm 30%. Bấy lâu nay, giao dịch giữa ta và chúng là tầm 1000 lạng bạc trắng nhỉ, vậy là 300 lạng bạc trắng bị phung phí bởi việc giao dịch kiểu này.
Không nghe tính toán thì thôi, nghe xong là Phú Tăng An nhảy dựng lên. Nếu quả thực ông ta lỗ tới 300 lạng bạc trắng, thì chính là cắt cổ ông ta ấy chứ. Đã vậy, chuyện buôn bán này vừa làm sơ sơ thôi, càng về sau sẽ càng làm nhiều, tức là sẽ càng lỗ nhiều hơn nữa.
- Khốn nạn, bọn lười biếng, lũ phá gia chi tử đó. Trời ơi, 300 lạng bạc, 30%.
Phú Tăng An gào rít, Lã Xưởng, Thái Chí Phú im thin thít. Trong chuyện này, hai người họ đều không dám nói gì thêm. Vụ Ebisu là họ giới thiệu, vậy mà họ lại không điều tra cặn kẽ được như Kiệt. Họ không sợ Kiệt nói dối, họ đã thấy cái cách Kiệt nói chuyện với Phú Tăng An, không có chút sợ sệt nào, sao vậy. Vì cậu ta đã có mòn hàng có thể treo giá với lão già đó. Thằng khốn này tài quá, đầu óc quá.
- Vậy mi định làm gì để mà tránh khoản lỗ vốn đó hả?
- Thưa ngài, sự thực là ta khó làm nổi bất cứ điều gì? Ta không có thuyền đi, không có cảng biển để giao dịch hàng, không biết khách hàng cuối cùng,... Biết trên đầu có thanh kiếm sắp rơi xuống mà không tránh đi được, khó chịu biết bao.
- Đừng vòng vo tam quốc nữa, mi có yêu cầu gì cứ nói thẳng ra. Ta muốn nghe ý kiến của mi.
- Nếu đại nhân cho phép, tôi xin đề nghị một việc, đó là ta hãy cho người ra khơi cùng bọn cướp biển để hòng tìm được những thương nhân kia. Thương nhân là những kẻ thính mũi, hễ ngửi thấy mùi tiền là sẽ lao vào như thiêu thân lao vào lửa vậy. Tài nguyên ngài có trong tay không ít, chỉ ngặt nỗi rượu ngon ở ngõ sâu mà thôi!- Kiệt từng bước phân trần.
- Vậy theo ý mi, nên cử ai đi là hơn cả?
- Làng Hồng Bàng chúng tôi vốn là dân chài lưới, quen đi biển, xin cử 5 người đi. Họ cũng có chút hiểu biết, nhất định có thể làm nên chuyện.
Nghe Kiệt nói xong, Phú Tăng An cười nhạt. Lão biết sơ qua về làng Hồng Bàng, biết chỗ đó có biển, tuy không sâu, nhưng nếu cần thuyền to đậu ngoài, thuyền nhỏ chở hàng ra vào cũng không tới nỗi nào. Nếu như để làng Hồng Bàng có được mối làm ăn này, chúng ngu gì không mời chào vài tên thương nhân đi biển kia. Vì thế, Phú Tăng An bảo rằng Kiệt cứ về mà chuẩn bị, lão sẽ gọi Ebisu tới bàn việc. Phú Tăng An hiểu trong chuyện này bản thân có một lợi thế lớn, là thân phận của lão.
Hoàng Anh Kiệt vì sao không trực tiếp làm ăn với tên cướp biển kia. Vì cậu ta chỉ là dân thường, dây với cướp biển, vỡ ra chỉ hại thân. Vì thế, phải mượn thân phận của lão để không bị quan quân dò xét tới. Đây là chỗ Kiệt phải cậy nhờ, là chỗ lão có thể dùng để kiểm soát cậu ta.
- Đại nhân, Hoàng Anh Kiệt làm việc này hiển nhiên là muốn kiếm lợi về cho làng Hồng Bàng. Nói gì thì nói, làng hắn nhiều sản vật để bán đi mà.- Thái Chí Phú vội vàng nói, sợ rằng Phú Tăng An xiêu lòng trước những gì Kiệt nói.
- Nói bằng thừa!- Phú Tăng An liếc nhìn Thái Chí Phú- Ngăn Hoàng Anh Kiệt làm giàu là hại người mà chẳng lợi mình. Cho hắn làm giàu thì may ra còn kiếm chác được một ít.
- Đại nhân, Hoàng Anh Kiệt làm lợi thì hiển nhiên sẽ có phần của ngài, nhưng đại nhân kiếm tiền là để làm gì chứ, để ở đây hưởng thụ quãng đời còn lại hay sao?- Lã Xưởng đột nhiên sáng dạ, nói lời chuẩn xác.
Phú Tăng An nhìn Lã Xưởng mà gật gù. Phải, ông ta tích tiền là để mà chuyển chức làm quan trên những chỗ màu mỡ hơn nơi đây, việc ở lại quá lâu để đợi tiền tích lũy đủ sẽ dẫn tới việc có thể bị kẻ khác hớt tay trên vị trí tốt.
- Mi có nguồn tiền nào sao?
- Thưa đại nhân, tôi nghĩ tới một nguồn tiền vừa hay hợp ý ngài. Lương Vũ Phong.
- Tên Tri Châu Nam Bình đó ư? Hắn thì có tiền ở đâu chứ?
- Đại nhân không biết thôi, hiện tại hắn đang sở hữu một thứ gọi là Trung tâm môi giới việc làm, công việc tương tự Bang Bất Lương khi xưa, kiểm soát người làm thuê, tự nhiên coi như nguồn thu nhập khác. Nếu có thương nhân tới mua hàng, việc tăng nhiều, hàng bán chạy, kết hợp việc Châu Nam Bình có cảng nước sâu, tiện cho thuyền bè đi lại, hắn chả phải đại phát ư. Nếu như đại nhân có thể khiến đám thương nhân mà Hoàng Anh Kiệt nói tới chịu đi vào đó làm ăn, tôi tin là Lương Vũ Phong nhất định thừa sức gom tiền mà trả cho đại nhân.
- Thông minh đấy! Nhưng dù gì Hoàng Anh Kiệt cũng từng là tay chân của ta, ít nhiều cũng phải cho hắn nếm chút mật đã!- Phú Tăng An gãi cằm. Đồ có được quá dễ tất khó quý trọng, nếu lão đưa ngay cho Lương Vũ Phong món quà này, ắt Lương Vũ Phong không hiểu được giá trị của nó. Để Hoàng Anh Kiệt khai thác ít nhiều, Lương Vũ Phong thèm thuồng, lão ban tặng hắn thì hắn cảm kích mà hiếu kính, đồng thời sợ không đạt được mà tăng giá, thì lão mới lợi to. Còn nữa, trong tình thế đó, tiện thể làm tiền tên nhãi Hoàng Anh Kiệt đó một phen trước khi rời đi. Dù gì, tên nhãi đó cũng vài lần cậy tài mà vô lễ rồi.
Quyết định như vậy, Phú Tăng An tươi cười trở lại. Một mặt lão dặn dò Thái Chí Phú chuẩn bị vài người có thể đi biển và cho gọi Ebisu lại để bàn việc cử người theo. Một mặt lão bảo Lã Xưởng tìm cách liên lạc với Lương Vũ Phong, xem xem tiết lộ từ từ ý này với tên Tri Châu, để hắn tìm tới lão mà bàn chuyện.
Từng lời Phú Tăng An căn dặn, đám người Thái Chí Phú và Lã Xưởng đều kính cẩn nghe không xót tí gì, và may mà trước khi nói, lão cũng đã đuổi hết người ra, chỉ còn để lại hai tên này, vì vụ này nhắm tới kẻ như Hoàng Anh Kiệt. Tên nhãi này giỏi quá, nó mà biết chuyện chắc không xong đâu. Có điều, trăm kín có một hở, Phú Tăng An, Lã Xưởng, Thái Chí Phú tuyệt không ngờ những điều bí mật bàn bạc này đều bị một người nghe được. Đó là Hà Thị Quỳnh.
Nghề hầu đồng coi bói mà Quỳnh làm, nếu cứ dùng bùa chú hay bói toán, thực sự hao tổn tinh thần, vì lẽ đó họ hay chơi bài tiểu xảo, là nghe trộm lời nói của người tới xem đồng để mà biên lời. Cái này là kỹ xảo riêng của họ vậy. Quỳnh từ nhỏ hay đã được giao việc thu thập thông tin, đóng giả trẻ con đi nghe chuyện rồi về kể cho mẹ và bà nghe mà làm lễ, nên tai thính lắm, cách xa vẫn nghe được tất thảy. Mớ thông tin này, làm Quỳnh như người chết đuối vớ được cọc, cô hơi nở nụ cười.