Chapter 11
"Chào tất cả chư vị đã đến Lý gia để tham gia luận võ tuyển rể, hi vọng mọi người im lặng để chúng ta bắt đầu đọc tên các danh sách ứng tuyển."
Lúc này một ông lão khoảng chừng bảy mươi tuổi bước ra giữa khán đài, cất giọng hô lớn, trên thân người này còn tản mát ra trầm trọng khí tức, tu vi Phá Đan cảnh cửu trọng, xem ra thiên tư người này không mấy tốt, bảy mươi tuổi chỉ dừng ở Phá Đan cảnh.
Mọi người bắt đầu trở nên trật tự, không dám có hành động nào thiếu suy nghĩ, tất cả bọn họ ai cũng muốn để lại ấn tượng tốt trong mắt Lý tiểu thư. Riêng chỉ có thất đại đệ tử. tông môn thì khác, tuy bọn hắn không có gây ồn ào, nhưng
thần thái kiêu ngạo của bọn họ vẫn không thay đổi.
Duy chỉ có Vũ Thái Lãng vẫn trầm ổn, không tự kiêu tự ngạo, một bộ không liên quan đến sự tình.
nhẹ gật đầu hài lòng, sau đó tiếp tục nói.
"Bây giờ ta sẽ đọc tên toàn bộ một trăm thí sinh đã đăng ký trước đó, nếu trong quảng trường này có ai có năng lực cứ
tiến lên thách đấu:
Lão giả cầm trong tay một cuốn thư sách, đôi mắt tiếp tục nhìn xuống khán đài sau đó cất giọng hô lớn.
"Đầu tiên đệ nhất Thiên Môn, Hoàng Hải Hài" "Đệ nhị Lạc Thủy Tông, Kiếm Sinh!"
"Đệ tam Vũ Văn Tông, Diệp Lang!"
"Đệ tứ Phúc Vũ Tông, Chu Mẫn!"
"Đệ ngũ Bá Vương Tông, Ngưu Tâm"
"Đệ lục Linh Bảo Tông, Hồ Diên Hồng!"
"Đệ thất Xuân Quỳnh Tông, Giáp Bát Nhất!"
"Hữu gia, Hữu Châu!"
Hản không ngừng đọc ra một lượt tên tuổi có trong thư sách, toàn bộ những người này, đều là thiên tài trẻ tuổi tuất kiệt của các tông môn lẫn gia tộc, tu vi thấp nhất cũng là Phá Đan cảnh.
Những người có tên sau khi nêu tên đều lần lượt bước ra ngoài, đi lên trên tập trung ở trung tâm khán đài.
Bên trên, Lý Nhã Hân dùng đôi mắt đẹp nhìn qua toàn bộ bọn họ, trong lòng nàng hiện tại không có cảm nghĩ gì, chỉ là một con sóng tĩnh lặng, dường như chẳng ai có thể khiến nàng rung động ngay tức thì. Dù bọn họ ai nấy cũng anh tuấn bất phàm, đều là đệ tử có thanh danh trong Đông Hoàng.
Đột nhiên nàng cảm nhận được một tia áp bách như có như không, truyền đến từ bên trong đám đông, sắc mặt nàng biến đổi một lúc, nhìn sang năm người trung niên Lý gia bên cạnh, hiển nhiên tất cả bọn họ đều cảm giác tới, chỉ có tu vi Thành Anh cảnh giới mới cảm nhận được. Còn về vì sao nàng. cảm nhận tới, bởi vì trước ngực nàng đeo một viên Cổ Linh Châu, khi mang vào sẽ liên kết với thân thể chân nguyên, nó đối với khí tức rất nhạy bén, nên nàng liền cảm nhận được.
Nàng dời tầm mắt khỏi đám người này, quét nhìn xuống phía dưới, ẩn ẩn bên trong đám đông. Phát ra khí tức ba động. cực kỳ nhỏ bé, nếu không chú ý sẽ không phát hiện được, ánh mắt nàng chợt dừng lại một người, người này trên thân mặc một bộ bạch y, khuôn mặt cực kỳ anh tuấn, trên tay cầm một cây kẹo, nhàn nhã dựa vào gốc cây gần đó thưởng thức, đôi mắt hẳn chỉ một mực quan sát khán đài.
Người này không phải ai khác chính là Vũ Thái Lãng, Vũ Thái Lãng đột nhiên cảm giác có ai đó đang dò sét về phía mình, hắn nhanh chóng xác định được phương hướng, trực tiếp mặt đối mặt với Lý Nhã Hân.
Lý Nhã Hân bị phát hiện ngay lập tức thu hồi ánh mắt, nhưng trong lòng nàng tràn ngập kinh hãi, trong ánh mắt của người này, chứa đầy sương mù tà dị, rất khó để hiểu được hẳn. Lúc thì nhẹ nhàng như mây trôi, lúc lại cứng rắn như: thép, khí tức người này cực kỳ khủng bố, toàn bộ Đông Hoàng dường như không có ai như vậy.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!