Anh và Tự Anh đã từng hợp tác, vậy nên nói chuyện cũng khá hợp, không đến mức ngại ngùng.
Mân lúc này cũng đứng dậy tiến đến chào hỏi anh, cậu nhóc chủ động vươn tay ra:
- Chào anh, em là Mân.
Anh nâng mắt nhìn cậu, chẳng hiểu sao Mân cảm giác anh lại có chút thù địch với cậu, nhưng cậu chưa gặp anh lần nào kia mà.
Chắc là do cậu cảm giác lầm nhở?
Trà Dụ vươn tay bắt tay với cậu:
- Anh là Trà Dụ, anh từng thấy cậu biểu diễn rồi, rất tuyệt.
Cậu nhóc được khen liền không nhịn được cười, vui vẻ gật đầu liên tục:
- Em cảm ơn, em sẽ cố gắng tiếp.
Chào hỏi ba người xong, anh mới đi về phía cô, vươn tay:
- Phiêu Diêu, chúng ta lại gặp mặt rồi.
Lục Phiêu Diêu cúi nhìn tay anh đang đưa về phía mình, cô khẽ đưa tay ra:
- Vâng, rất vui vì gặp lại.
Lúc tay cô chạm vào tay anh, ngón cái Trà Dụ khẽ ma sát vào bàn tay cô khiến Lục Phiêu Diêu nhịn không được mà rùng mình.
Anh cúi nhìn chén ngũ cốc trên tay cô, khẽ nói:
- Tôi đói rồi.
Cô ngẩn ngơ nhìn anh, lên tiếng đáp:
- Để tôi đi làm ngũ cốc cho anh.
Trà Dụ khẽ thở dài:
- Thôi không cần.
Nói rồi anh vươn tay đoạt lấy chén ngũ cốc cô đang ăn:
- Tôi ăn cái này được rồi.
Lúc này không những cô mà ba người còn lại cũng không khỏi giật mình, Trà Dụ quay đầu nhìn mọi người, tỏ vẻ thản nhiên:
- Sao thế?
Nói rồi anh múc một muỗng ngũ cốc cho vào miệng, lưỡi khẽ ngậm lấy chiếc muỗng.
Tự Anh cười:
- Cậu đói rồi sao? Có muốn ăn gì nữa không để chị làm.
Trà Dụ lắc đầu:
- Không cần đâu. Em ăn nhiêu đây đủ rồi.
Sau khi ăn xong Trịnh Thần liền lôi kéo anh nói chuyện về dự án phim sắp tới.
Lục Phiêu Diêu đứng dựa lưng vào tường, ánh mắt lâu lâu lại nhìn sang phía anh.
Chợt Mân la lên:
- Đáng ghét, lại thua rồi.
Điện thoại trong tay cậu hiển thị game mà cậu thích chơi nhất, Mân quay đầu kiếm cô, thấy cô liền lên tiếng cầu cứu:
- Sư phụ, mau đến cứu đồ đệ. Em sắp thua tới mức không ngóc đầu lên được rồi.
Lúc này lại vang lên giọng nói mang theo nghi ngờ cùng không tin được của Trà Dụ:
- Phiêu Diêu biết chơi game sao?
Cậu nhóc chuyển hướng nhìn anh, không đợi cô trả lời thì cậu nhóc đã thay cô đáp lời anh:
- Biết chứ, chị ấy còn chơi rất hay nữa. Chị Phiêu Diêu là sư phụ chuyên gánh em đánh trận đấy.
Trà Dụ đưa mắt nhìn cô, anh nhướng mày:
- Vậy sao? Tôi chưa thấy em chơi game bao giờ nhỉ? Hay là bữa nào cùng chơi đi.
Lúc này mọi người đều tập trung mắt nhìn chằm chằm cô, Lục Phiêu Diêu khách sáo đáp:
- Có duyên thì sẽ cùng chơi thôi.
Mân lúc này mới lên tiếng chen ngang:
- Hay là bây giờ cả ba chúng ta cùng chơi đi!
Lục Phiêu Diêu nghiêng đầu nhìn cậu nhóc, cô thật sự muốn đem cái tô nhét vào miệng cậu.
Anh nghe thấy cậu đề nghị chơi cùng thì thoải mái đáp ứng.
Dưới sự xúi giục của mọi người, Lục Phiêu Diêu bất lực phải chơi game cùng anh.
Trà Dụ đặt điện thoại lên đùi, ánh mắt thâm thúy nhìn cô:
- Chơi rất giỏi.
Cô né tránh ánh mắt của anh, vội đứng lên đi rót một ly nước uống.
Hôm nay hành trình của mọi người là đi xuống thôn mua thức ăn, sẵn tiện làm quen với mọi người trong thôn.
Lúc đi ra ngoài lấy xe đạp, Trà Dụ đi ngang cô, nói nhỏ:
- Lát tôi chở em.
Lục Phiêu Diêu vừa ra khỏi vườn thì thấy mọi người đã lên xe đạp hết, Trịnh Thần đi chung với Tự Anh, Mân và anh ngồi một chiếc riêng.
Cậu nhóc bỏ qua ánh mắt của anh, hướng về phía cô vẫy tay, cười vui vẻ:
- Chị mau tới đây, em chở chị đi.
Trà Dụ nâng mắt nhìn cô, dưới ánh nắng càng khiến đôi mắt anh phảng phất màu hổ phách xinh đẹp:
- Đi cùng không?
Lục Phiêu Diêu vô ý thức lùi một bước, cô vươn tay sửa lại mái tóc bị gió thổi:
- Mọi người đi trước đi. Em tự nhiên muốn đi bộ cho có sức khỏe.
Mân nghe vậy liền há hốc mồm:
- Hả?
Trái với cậu nhóc, anh đứng ra khỏi xe đạp rồi mang xe đến dựng trước cửa nhà:
- Vậy tôi đi bộ cùng em ấy.
Cậu nhóc còn muốn khuyên nhủ cô lên xe cậu chở thì đã bị Tự Anh cùng Trịnh Thần lôi đi.
Trên đường đạp xe, Mân nhíu mày thắc mắc:
- Chúng ta để họ ở lại có sao không?
Tự Anh khẽ bật cười:
- Thằng nhóc ngốc. Hai người đó đóng chung phim thì phải để họ có thời gian tuyên truyền couple chứ.
Bên này, người quay phim lật đật chạy theo anh và cô.
Dù máy quay không thấy họ nói chuyện gì với nhau nhưng khung cảnh cũng khá hài hòa, chủ yếu là do nhan sắc họ quá hợp, quá đỉnh.
Nhưng mọi chuyện không như mắt ta nhìn thấy.
Hai người họ không phải là không nói chuyện, mà là họ nói kín đến mức máy quay và người xem không phát hiện ra.
Trà Dụ một tay đút túi quần, lưng thẳng chân thon, từng bước đều toát ra khí chất ngạo nghễ.
Lục Phiêu Diêu cũng thấy vậy, chính sự kiêu ngạo của anh khiến cô nhiều lúc không thoải mái.
Nhưng anh vốn dĩ nên kiêu ngạo, một người vốn sinh ra từ vạch đích, mọi chuyện đối với anh dường như rất dễ dàng, anh chắc là chưa từng trải qua chuyện gì đau buồn đâu nhỉ?
Lục Phiêu Diêu thầm nghĩ vậy.