Đêm hôm qua, mấy đen che kín cả trăng và sao. Đến giữa khuya thì bắt đầu mưa, càng lúc càng nặng hạt hơn ban đầu.
Trời vừa bừng sáng, Lục Phiêu Diêu vì lạnh mà lăn đến nơi ấm áp, chủ động chui vào lồng ngực anh. Trà Dụ vì hành động của cô mà tỉnh giấc, anh vươn tay vuốt tóc cô nhè nhẹ, chậm rãi khép mắt lại.
Lục Phiêu Diêu cuối cùng cũng phát hiện có điều gì bất ổn, hai mắt cô nhanh chóng mở bừng, đập vào mắt cô là lồng ngực rộng đầy vững chãi của anh.
Cô trừng mắt, lập tức vươn tay đẩy anh ra xa.
Trà Dụ giật mình, nhanh chóng trở mình ngồi dậy, giọng có chút ngái ngủ:
- Mới sáng sớm em lại quậy gì nữa thế?
Cô lùi ra xa, đầy cảnh giác nhìn chằm chằm anh:
- Sao anh lại ở trên giường tôi?
Anh vươn tay vuốt tóc đang rũ rượi trên trán, một vài cọng tóc dài còn vô tình chọc vào mắt anh khiến anh nhăn mày:
- Nơi này có gì thuộc về em sao?
Tiếng mưa bên ngoài vang lên không ngớt, bầu trời mây đen mịt mù, gió mang theo tia lạnh thổi ngang cửa kính phòng.
Bên ngoài trời lạnh, bên trong phòng cũng chả ấm áp là bao.
Không khí giữa hai người không biết từ khi nào đã giương cung bạt kiếm.
Trà Dụ không cho rằng ngữ điệu của mình có chút khó nghe, vốn dĩ trước giờ anh cũng không phải thuộc dạng quá nhường nhịn người khác, gặp thêm vừa tỉnh giấc nên còn ngái ngủ, giọng điệu anh càng nghe càng khó chịu.
Lục Phiêu Diêu mím môi, trong lời nói anh chả khác gì đang khinh thường cô. Cái tôi cô không quá lớn nhưng ít ra cô vẫn có cái tôi, trở thành tình nhân trên hợp đồng đã là điều nhục nhã nhất đối với cô.
Hỏi cô hận Trà Dụ không?
Lục Phiêu Diêu sẽ trả lời không. Anh từng giúp cô vạch mặt tên bạn trai cũ đa tình xảo trá, giúp cô lần nữa theo đuổi ước mơ, hướng dẫn cô từng bước học kịch bản phim, còn giúp cô thoát khỏi đám người xấu.
Nhưng cô trong lòng vẫn len lỏi tia căm ghét. Ghét anh nhìn thấy phần đen tối trong cuộc đời cô, ghét anh nhìn thấy cô nhục nhã.
Cảm kích và căm ghét cứ xuất hiện trong trái tim và đại não của Lục Phiêu Diêu khiến cô không biết phải đối xử với anh như nào mới tốt.
Phải chi giữa hai người họ không có bản hợp đồng ràng buộc này nhục nhã ấy.
Phải chi bước đầu của hai người là làm bạn chứ không phải là kim chủ và tình nhân trong hợp đồng.
Lục Phiêu Diêu chỉ muốn xé nát bản hợp đồng ấy, che giấu đi phần nhục nhã nhất trong cuộc đời mình.
Cô tóm lấy gối quăng về phía anh, không ngừng hét:
- Anh lăn ra ngoài phòng cho tôi, mau lăn ra khỏi mắt tôi. Đi ra ngoài!
Trà Dụ bất ngờ bị gối quăng trúng người, anh nhăn mày lại, giọng nói mang theo sự bất mãn:
- Lục Phiêu Diêu, em tự nhiên lại phát điên lên thế?
Cô lại lần nữa tóm lại gối quăng về phía anh:
- Tôi chính là đang điên lên đấy. Anh mau cút ngay đi!! Cút đi!!
Lần này anh đã bắt kịp chiếc gối, quăng ngược lại cô một cách nhẹ nhàng:
- Em bớt gây sự lại đi. Đang yên đang lành sao lại cáu gắt rồi.
Cô trực tiếp nằm xuống giường, không thèm nhìn mặt anh, giọng ồm ồm:
- Tôi chính là đang gây sự đấy. Anh chịu không được thì lăn.
Trà Dụ cảm thấy cô cần được yên tĩnh để từ từ suy nghĩ. Trầm mặc hồi lâu, đến mức mưa bên ngoài đã tạnh, chỉ còn những cơn gió lạnh thổi qua hàng cây xanh, lúc này anh mới lên tiếng, nói một cách nhẹ nhàng:
- Được, tôi ra ngoài.
Công việc của anh ở công ty Tea-D khác bận rộn, sáng sớm vì gây sự với cô mà anh đã đến muộn, một trong những lần hiếm hoi anh đi làm muộn lại liên quan đến một cô gái.
Trà Dụ trong lòng thầm cười mỉa bản thân.
Hình như dạo gần đây anh hơi để tâm đến cô quá mức rồi.
Lúc làm việc, máy tính anh không ngừng tải văn bản, hình ảnh nhưng trong đầu anh lại không thể tiếp thu chúng. Não anh cứ liên tục nghĩ về chuyện buổi sáng, hình ảnh cô gái với đôi mắt xinh đẹp như lưu ly nhìn anh chằm chằm.
Anh còn nhớ cả cơ thể mềm mại, ấm áp lại mang mùi hương quen thuộc khiến anh thoải mái mà chìm vào giấc ngủ một cách ngon lành.
Tiếng gõ cửa từ bên ngoài vang lên kéo anh trở về với thực tại. Những cuộc họp cùng gặp mặt đối tác khiến anh phải tăng cường sự tập trung, dần dần nghĩ về cô cũng ít.
Lục Phiêu Diêu bên này thì rảnh rỗi đến mức phiền muộn. Từ vụ ồn ào lúc trước, quản lí của cô là chị Bạch Lê đã dời lại lịch trình, để vụ này im xuống.
Cô đi quanh quẩn khắp xung quanh, từ phòng này đến phòng khác, duy chỉ phòng ngủ của anh là cô không bước vào.
Lục Phiêu Diêu dừng ở phòng bếp, gọt một dĩa trái cây đầy đủ từ dưa hấu, lê đến dứa. Sau đó đem đến phòng khách.
Năm phút nữa thì phim Khai Quang sẽ chiếu, phim tranh được suất chiếu vào giờ nghỉ trưa, như vậy sẽ càng kéo thêm được nhiều lượt xem.
Cô vươn tay chỉnh ti vi, bắt sang bộ phim Khai Quang.
Phim với vốn đầu tư cao, dù thời gian chỉnh sửa không nhiều nhưng tập đầu bộ phim vẫn khá hay, thậm chí còn có thể khen là xuất sắc.
Dù sao cũng là do đạo diễn Hồ chỉ huy kia mà.
Diễn xuất dàn diễn viên thuộc dàn xuất sắc, ngoài trừ có một số diễn viên trẻ hơi yếu. Lục Phiêu Diêu không biết bản thân thuộc dạng nào, nhưng xem tập đầu thì cô khá hài lòng, tốt hơn cô dự tính.