Tòa nhà cao vút không ngừng vụt qua trước mắt...Hiếu Mẫn lặng người ngồi trong xe, nhìn màn đêm tâm tối được le lói qua những ánh sáng của đèn đường....
Khuôn mặt trang điểm bây giờ trở nên nhếch nhách vì nước mắt đã khô lại...
Bây giờ để diễn tả tâm trạng của chính mình, cô chỉ biết thốt lên rằng vô cùng tồi tệ.
Một sự đau lòng chưa từng nếm phải...
Một sự tuyệt vọng không tìm thấy ánh sáng...
Dương Triết Phàm cái tên đã khắc sâu vào tâm trí cả trái tim cô bao nhiêu năm qua..từ khi cô chỉ là một bé con khi bước chân còn đi chưa vững....
Bảy năm trôi qua trong cô luôn nghĩ rằng anh đã chết..đã rời xa khỏi thế giới này, thế mà buồn cười nhất....Thời gian qua anh vẫn còn sống mà còn sống vô cùng tốt...Tốt đến mức còn quay về tìm cô để tính nợ...
Không ! Đó không phải là Triết Phàm của cô... Triết Phàm năm ấy rất yêu thương cô...anh sẽ không nỡ lòng nào tổn thương đến cô.....
Mối quan hệ của ba cô và Dương Hoa cũng không còn tốt đẹp như trước...Khi cô vừa tốt nghiệp cấp ba.. Ba của cô liền đưa cô sang Pháp du học...hai năm sau khi rời khỏi nước , cô liền nghe được một tin như sét đánh , cả nhà Dương Hoa bị tai nạn xe khi đi dã ngoại, xe va vào vách núi bốc cháy thành tro không tìm thấy người sống...
Ba cô nói...Sau năm năm du học Dương Triết Phàm về nước liền bị tai nạn cùng cha mẹ anh....
Một lần nữa cô lại ngất lịm dưới trời tuyết của thành phố Pari...Vì giấc mơ anh sẽ quay về tìm cô sẽ mãi không thể thực hiện được nữa...Người con trai mà cô xem là cả thế giới cũng đã rời bỏ cô đi....
Đến khi gia đình cô gặp chuyện không may ngày cô về nước người đón cô là Tân Bác, đấy cũng là lần đầu tiên cô biết mặt anh ta...và lời đính hôn là được nghe Phó Kiến Ngụy nói ra...
Thật ra trong trí nhớ của cô..người có hôn ước với cô là Dương Triết Phàm...Nhưng khi mắt thấy em trai be bét vết thương trên giường bệnh..cô liền bỏ đi suy nghĩ cho chính mình....
Hạnh phúc tình yêu của cô đã chết đi từ ngày nghe tin Dương Triết Phàm rời khỏi thế gian..vậy thì kết hôn với ai có còn quan trọng....
Bây giờ nghĩ lại tại sao cô có thể ngu ngốc đến thế...Dương Triết Phàm và Phác Trí Nghiên có đôi mắt màu nâu giống y hệt nhau, chỉ là đôi mắt thuần túy ngây ngô năm xưa được thay bằng sắc lạnh , thâm sâu khó lừng...
Ai lại ngờ rằng người đã chết bảy năm trước có thể sống lại...Một phần vì lúc Dương Triết Phàm rời đi chỉ là một thanh thiếu niên mười sáu tuổi gầy gò , non nớt...Còn bây giờ anh như một người khác hoàn tòan, cao lớn mạnh mẽ , chững chạc trưởng thành , sắc vóc khác hẳn ngày xưa...
So về tính tình Dương Triết Phàm mà cô biết, anh ôn nhu như nước..yêu thương cưng chìu cô hết mực...Còn Phác Trí Nghiên thì sao?
Anh bá đạo ngang tàn..tính tình tàn nhẫn mưu mô...Đặt biệt anh sẵn sàng làm tổn thương cô không một chút nhân nhượng..
Mà anh cũng đã thành công... trái tim cô bây giờ hoàn toàn tan nát...
Hiếu Mẫn vùi mặt vào tay bật khóc nức nở...Hôm qua còn rất tốt mà, tại sao bây giờ lại như thế này...Cô ước gì mình nguyện ý không biết gì..chấp nhận bên cạnh anh như những ngày qua...Nhưng ba của cô có thể làm ra chuyện tội ác tài trời như vậy sao?
Cô không tin đó là sự thật...
Thế mà tất cả lại phơi bày ra trước mắt, phải làm sao đây..
Tình yêu vỡ vụng , niềm tin bị vùi vập , những ngày sau này không có anh bên cạnh cô sẽ sống ra sao đây....??