Bốp...
Cơn đau làm đầu óc Tân Bác quay cuồng..cả cơ thể ngã sấp trên sàn...Bàn tay Trí Nghiên nổi đầy gân xanh, anh ngồi xuống nắm lấy cổ áo Tân Báccười lạnh...
-" Mày là thằng ngu dốt , mày nghe những thứ này từ Anie à, mày bị cô ta gài bẫy rồi có biết không ,....Mày muốn biết sự thật ai là người bảy năm trước đã gây ra tai nạn cho gia đình tao đúng không ?"
Khuôn mặt đỏ ửng sưng tấy , trong miệng không ngừng chảy máu ... Tân Bác lắc đầu mấy cái mới lấy lại tỉnh táo ngước nhìn Trí Nghiên , chờ đợi anh nói tiếp...
Giọng nói Trí Nghiên lạnh lẽo , ánh mắt thâm độc hung tàn...
-" Nghe rõ đây... người gây ra tai nạn của gia đình tao và cả gia đình Hiếu Mẫn không ai khác đó là người ba vĩ đại của mày ..tên khốn Phó Kiến Ngụy...mày nghe rõ chưa hả...là ba mày...ba maỳ là tên sát nhân..."
-" Không.....không...không phải..."
Tân Bác như bong bóng xì hơi lắc đầu trong tuyệt vọng....
Trí Nghiên cũng không nhiều lời buông cổ áo Tân Bác ra đứng thẳng dậy từ trên nhìn xuống...nhìn vẻ thảm hại nhưng tuyệt đối không một chút thuông cảm...lạnh giọng cảnh cáo...
-" Phải hay không...mày tự biết...tại sao ông ta biến mất nửa tháng nay...Người đưa Hiếu Mẫn đi có thể là ông ta...Nếu Hiếu Mẫn xảy ra chuyện gì thì mày và vợ con mày cũng đừng mong sống yên "
Thật sự thần kinh vững trãi bao nhiêu năm qua của anh đêm nay đã biến mất không tâm tích... Trí Nghiên xoay người rời đi , anh phải bình tĩnh để tìm đuộc Hiếu Mẫn...
Cứ nghĩ đến việc thật sự cô rơi vào tay Phó Kiến Ngụy không biết lúc này cô gái của anh đang sợ hãi như thế nào, tim anh liền thắt lại từng cơn ...
Một ngày đã một ngày trôi qua , tìm kiếm , lật tung cả thành phố , Ân Tĩnh và mọi người vất vả chỉ còn kém là chưa vắt chân lên cổ mà chạy ...Nhưng vẫn không có một chút tin tức...
Trí Nghiên chỉ sau một ngày một đêm thần sắc liền xuống không phanh..
Anh ngã vùi cả cơ thể to lớn lên chiếc giường còn lưu lại hương thơm thanh mát của cô ..
Mắt anh đỏ hoe vùi cả khuôn mặt góc cạnh vào chiếc gối vương lại hương vị của cô còn xót lại...Cứ thế anh nằm bất động , đầu óc cả mọi thính giác điều tràn ngập mọi thứ về cô , đôi mắt anh nhắm nghiền như lại thấy khuôn mặt xinh đẹp của cô trước mặt anh bên tai anh lại nghe tiếng nói nũng nịu cả tiếng cười khanh khách ngọt ngọt của cô...bàn tay anh vuốt ve chiếc gối như cảm nhận được hơi thở lẫn hơi ấm từ cô....
Trí Nghiên thều thào trong vô vọng...thân xác anh lúc này như không còn sức ....
-" Hiếu Mẫn...Hiếu Mẫn...em đang ở đâu? Có biết anh rất nhớ em không ?"
Một giọt nước mắt âm thầm lặng lẽ rơi xuống chiếc gối trắng ...
Cứ nghĩ cô sợ hãi phải đối mặt với tên ác máu lạnh như Phó Kiến Ngụy.... thật sự muốn bình tĩnh cũng không được
..Bao nhiều năm qua phải đối mặt với bao là sóng gió nguy hiểm , anh vẫn chưa bao giờ biết sợ hãi là gì...
Năm đó khi bị ba anh đưa sang Mỹ du học ...
Khi qua đến Mỹ anh mới biết ra một vấn đề mọi thứ không đơn giản là ba anh đưa anh sang đây du học mà là để tránh né một kiếp nạn ...Trước khi cả gia đình anh bị tai nạn ô tô , có một lần anh xém bị bắt cóc...Trong quá trình điều tra ba của anh phát hiện có người muốn ám hại gia đình mình..Nên ba liền đưa anh và mẹ sang Mỹ, trong năm năm không được quay về còn phải cắt đứt mọi liên lạc với mọi người...Thời gian đấy anh nhớ bảo bối của anh da diết nhưng vì sự tình nghiêm trọng anh đành cắn răng chịu đựng ...Năm năm sau anh trở về nước mới biết bảo bối mà anh luôn bảo hộ trong tay nay đã lớn còn sang Pháp du học...Anh ý định sẽ về thăm quê nhà vài ngày , rồi âm thầm sang Pháp tìm cô...
Nhưng mọi dự định điều tiêu tan khi bi kịch xảy ra với gia đình mình....
Vì mất thắng xe lao vào sườn núi.. Trước khi xe nổ anh chỉ kịp kéo ba ra khỏi xe..khi anh quay lại muốn đưa mẹ đi cùng , nhưng cả thân người mẹ bị kẹt dưới xe ...mẹ đau đớn đẩy anh ra , còn mẹ anh thì vùi thây trong biển lửa..Nhìn ngọn lửa cháy lớn rừng rực thêu đốt chiếc xe còn có thân xác của mẹ ...