Không gian ấm áp bao trùm , dưới ánh đèn ngủ màu vàng nhạt le lói phủ nhẹ cả căn phòng xa hoa.
Mọi thứ rất đỗi im lặng , chỉ có tiếng hít thở nhè nhẹ lẫn quẫn quanh tai của người nào đó...Hiếu Mẫn ngủ say sưa trên chiếc giường quen thuộc ,vô cùng bình yên nằm gọn trong vòng tay Trí Nghiên quên cả thời gian lẫn không gian...
Khi hai người xuống núi liền quay về thành phố , trước đó Nhân Tĩnh đã liên hệ với bác sĩ , khi cô vừa có mặt , bác sĩ làm một loạt kiểm tra , ngoài chân tay bị trầy xướt , cơ thể suy nhược đôi chút thì tất cả điều ổn định...
Lúc đấy tim Trí Nghiên mới yên tĩnh lại , không phí thời gian liền bế cô đi tắm rửa , thoa thuốc cho cô , sau khi ăn tối qua loa .
Hai người mới yên ổn nằm trên giường , cứ thế ôm lấy nhau ..Cô rất muốn nói anh nghe nhiều thứ , nhưng đôi mắt lại nặng trĩu có lẽ cơ thể quá mệt mỏi , mấy ngày liền không được nghỉ ngơi cứ thế chui vào lòng ngực ấm áp của anh mà thíp đi lúc nào không biết...Nhìn người con gái mắt nhắm nghiền trong ngực , đến giờ phút này anh còn cảm thấy mọi thứ quá mông lung , như một giấc mơ ...Anh rất sợ , sợ rằng nhắm mắt lại cô sẽ biến mất...
Cố gắng nhìn chằm chằm khuôn mặt non nớt say ngủ lâu lâu lại cúi xuống hôn lên cái miệng nhỏ nhắn đang hé mở , hôn lên má lên trán cô..như lẽ hôn bao nhiêu cũng không đủ ...
Trong giấc ngủ mơ màng , Hiếu Mẫn cảm thấy mặt mình ngứa ngứa ...Rồi đến bàn tay , từng ngón tay một như bị gặm cắn mang chút ẩm ướt...Cô rất không tình nguyện lười biến hé mắt quan sát...
Trước mắt cô là người đàn ông mà cô yêu tha thiết một tay chống đầu nhìn cô , bàn tay còn lại kéo tay cô đưa lên miệng hôn hít ...
-" Tỉnh rồi sao ?"
Anh nở nụ cười yêu chìu nghiêng người hôn lên môi cô ....
Thì ra sáng mở mắt ra được nhìn thấy anh là điều hạnh phúc đến vậy...
Hiếu Mẫn đầu tóc hơi rối , cô cũng cười nũng nịu cạ cạ khuôn mặt vào ngực anh , bàn tay nhỏ nhắn gắt gao ôm chặt thắt lưng của anh...Nhìn cô lười biếng làm nũng mà tim Trí Nghiên mềm nhũng..anh dịu dàng hôn lên tóc cô từng cái hít sâu hương vị chỉ thuộc riêng một mình cô .
Làm thế nào cũng không đủ chỉ muốn nhập cả cơ thề cô vào cơ thể mình làm thành một anh mới cảm giác thỏa mãn...
-" Hiếu Mẫn ...có muốn ngủ nữa không ?"
Ôm nhau một lúc anh mới dịu dàng hôn lên gái tai xinh xinh của cô thủ thỉ...
Trí Nghiên ngồi dậy kéo người cô , để hai tay cô choàng lên cổ anh hai chân kẹp vào thắt lưng mình , bàn tay anh ôm lấy mông tròn mà Hiếu Mẫn vô cùng ngoan ngoãn để anh ôm vào phòng tắm...
Từ khi biết anh chính là Dương Triết Phàm , hai người xém nữa là sinh tử chia ly....giữa anh và cô không còn bất cứ bức tường vô hình nào để ngăn cản, cả hai thể như nhập làm một cả linh hồn lẫn thể xác..
Với anh bây giờ cô không còn đắn đo hay suy nghĩ gì nữa bởi cô biết anh yêu cô như cô yêu chính anh..Với họ bây giờ luôn trân trọng , từng giây từng phút bên cạnh nhau...
Cô muốn được làm nũng ,được anh yêu chìu , chăm sóc vì anh là Dương Triết Phàm của cô...
Là thế giới mà cô tưởng mình đã đánh mất!