Mấy ngày sau, Nam Cung Nghiêu tiếp quản công ty khoáng sản lớn nhất thế giới đó là công ty ‘Khai thác mỏ Lôi Đình’, bảo Uất Noãn Tâm đi cắt băng khánh thành với anh. Cô đã đồng ý, nhưng sau khi lên xe, vẫn có chút lo âu.
“Sóng gió còn chưa đi qua, em vẫn không tiện lộ diện ra bên ngoài? Cắt băng khánh thành long trọng như vậy, em sợ ký giả sẽ hỏi một số câu hỏi, tại hiện trường lúc đó sẽ rất khó coi.”
“Có anh ở đó, vẫn còn sợ sao?” Anh nhắm mắt dựa vào ghế nói câu đó, trong tức khắc liền khiến cho Uất Noãn Tâm rất có cảm giác an toàn. Cô không rõ loại cảm giác an toàn này phát ra nhiều từ khí phách trầm ổn, năng lực xuất sắc của anh, hay do sự tin tưởng của cô đối với anh.
Cô chỉ biết, bản thân ngày càng ỷ lại vào anh. Khó mà khống chế, khó có thể tự kiềm chế, giống như biết rõ trước mặt là vực sâu hố lửa, cũng không quan tâm mà chui đầu vào.
Tâm tư của anh quá sâu, cô mãi mãi đoán không ra. Mặc dù ở gần anh, mang tâm hồn của chính mình mở rộng về phía anh, vô tình làm một cuộc phiêu lưu, tỷ lệ thành công cực kỳ thấp, nhưng cô vẫn muốn thử một lần. Có lẽ bắt đầu từ thời khắc cô thích anh, thì đã mắc bệnh thần kinh rồi, đầu óc không thể khống chế chính bản thân mình nữa rồi.
………………
Buổi cắt băng khánh thành hoạt động khai thác mỏ lớn nhất thế giới, nhân dịp này đã mời rất nhiều nhân vật nổi tiếng trong giới chính trị và thương nhân, tất nhiên, cũng có rất nhiều ký giả, hầu như tất cả ký giả đều vì theo dõi vụ scandal mà tới đây. Uất Noãn Tâm vừa xuống xe, liền cảm thấy có vô số cặp mắt nhìn mình.
Mặc dù trước khi khai mạc, ký giả không có cơ hội hỏi cô bất cứ câu hỏi nào. Có sự hộ tống che chở của Nam Cung Nghiêu, các khách quý dự lễ cắt băng khánh thành cũng xem như không có chuyện gì xảy ra, nhưng cô vẫn nhận ra bọn họ đang nháy mắt với nhau, vẻ mặt rất mập mờ.
Nam Cung Nghiêu cảm giác được, nắm chặt tay của cô, cho cô thêm năng lượng và dũng khí, cô miễn cường tự mỉm cười, nói với bản thân không cần để ý đến ánh mắt của người khác. Thanh giả tự thanh (thanh giả tự thanh: trong sạch thì vẫn trong sạch), cô không cần thiết phải vì những chuyện bản thân không làm phải chịu áp lực của dư luận. Người ta muốn nghĩ như thế nào thì mặc kệ, chỉ cần Nam Cung Nghiêu tin cô, như vậy cũng đủ rồi!
Sau khi bế mạc buổi cắt băng khánh thành, đám ký giả như ong vỡ tổ, mở mniệng nói như chưa từng được nói.
“Nam Cung tổng tài, xin hỏi ngài đối với việc Ngũ thiếu mở buổi họp báo có cách nhìn nhận như thế nào? Ngài tin tưởng những gì ngài ấy nói chứ?”
“Uất tiểu thư, cô cũng nói một hai câu đi, cô và Ngũ thiếu thực sự không có quan hệ sao?”
“Xin hãy trả lời một chút được không?”
……………….
Bọn họ mạnh mẽ và đáng sợ như một cơn đại hồng thủy, Uất Noãn Tâm vẫn tiếp tục nép vào trong lồng ngực của Nam cung Nghiêu. Anh che chở cho cô, để bảo vệ mở đường, đi đến xe.
“Nam Cung tổng tài, xin ngài hãy trả lời một chút….”
Nam Cung Nghiêu vẫn không dừng bước, giọng nói vẫn truyền đến một cách vững chắc, tiếng nói vang dội. “Tất cả những việc Ngũ Liên làm, không liên quan gì đến tôi. Nhưng lòng trung thành của vợ tôi đối với tôi, tôi không có nghi ngờ! Bất luận xảy ra chuyện gì, tôi đều tin tưởng cô ấy, đây là đáp án của tôi!”
Lời nói của anh vang trên đỉnh đầu, bay đến bên tai Uất Noãn Tâm, làm cho cô cảm động muốn khóc. Nghe thấy nhịp tim trầm ổn của anh, những lo lắng sợ hãi lúc nãy tất cả đều tan biến hết. Giống như một con thuyền nhỏ bấp bênh trước gió mưa, trải qua gian nguy, cuối cùng cũng tìm được bến cảng, từ nay về sau không cần rày đây mai đó nữa.
Toàn bộ những lời chỉ trích của cả thế giới ở trước câu tin tưởng của anh đều hóa thành hư không. Điều cô quan tâm, là sự tín nhiệm của anh.
“Nghe nói Ngũ tư lệnh cũng có ý tiếp quản công ty ‘khai thác Lôi Đình’, là đối thủ cạnh tranh mạnh nhất của ngài. Lần này ông ấy chủ động rút lui, có liên quan gì đến scandal không?”
Nam Cung Nghiêu hơi dừng lại một chút, nghiêng đầu, khóe mắt hơi quét ngang qua, ánh mắt lạnh băng, dọa đến đám ký giả phải lùi vài bước, không dám mở miệng.
Anh che chở Uất Noãn Tâm ngồi vào xe, đám ký giả chỉ có thể trơ mắt ra nhìn hai người rời khỏi.
………………
Về đến nhà, Nam Cung Nghiêu đưa Uất Noãn Tâm đến cửa phòng, quay người muốn rời khỏi, cô gọi anh lại. “Đợi đã….”
Giờ phút ở trong lồng ngực của anh, như có một ngọn lửa cháy đang thiêu đốt, một sự xúc động mãnh liệt tràn ngập khắp người cô (nguyên văn: tay chân và trăm xương). Đầu óc cô rất hỗn loạn, không biết bản thân muốn làm gì, rất xúc động, không muốn để cho anh đi.
Nam Cung Nghiêu đứng nhìn cô vài dây, cần phải rời khỏi.
Uất Noãn tâm vội đuổi theo anh, kéo tay anh lại để anh quay người lại, kiễng chân, hôn lên trán anh. Nụ hôn này, gần như lấy hết mười tám năm dũng khí của cô. Như một cô gái trẻ trong mối tình đầu, hai má đỏ ửng, cuối đầu nhỏ giọng nói: “Cảm ơn!”, xấu hổ chạy về phòng mình.
Nam Cung Nghiêu định thần một hồi, xoa xoa nơi cô đã hôn. Nơi đó, còn lưu lại độ ấm của đôi môi nồng cháy của cô.
Vô thức mỉm cười.
Từ trong cháy lòng trào ra một chút ngọt ngào!
Nhưng anh rất nhanh lại trở về dáng vẻ lạnh lùng, nhìn rõ người lúc nãy là Uất Noãn Tâm, bản thân không nên động lòng vì người phụ nữ đó.
Nếu như nụ hôn lúc nãy là thực lòng, anh chỉ có thể vì sự ngây thơ của cô lấy làm tiếc. Bởi vì, anh vốn không đáng được cảm kích. Nếu như cô biết, người mà bản thân hoàn toàn tin tưởng, đang dùng trăm phương ngàn kế hại cô. Thế giới của cô, sẽ hoàn toàn bị sụp đổ sao?
…………………
Dinh thự Ngũ gia.
Mặt của Ngũ Chấn Quốc đầy băng giá, tức giận đến mức tay câm cây gậy hình đầu rồng run rẩy. Bọn người làm cuối thấp đầu, không dám ngẩng lên, sợ bản thân làm sai cái gì, chọc giận lão thái gia.
“Lão gia, thiếu gia về rồi!” Quản gia cung kích nói, Ngũ Chấn Quốc mở trừng hai mắt, lửa giận khó có thể kìm nén.
Ngược lại Ngũ Liên vô cùng nhàn nhã, vừa đi vào đại sảnh liền đặt mông ngồi xuống ghế soda. “Ông nội, tại sao lại cấp tốc gọi cháu về, có chuyện gì vậy?”
“Trong mắt mày còn người ông như tao không hả?” Ngũ Chấn Quốc giận dữ, cây gậy đầu rồng dộng xuống phát ra tiếng “cạch cạch”, xương cốt già sắp bị vỡ nát.
“Tất nhiên có rồi!” Ngũ Liên nhìn thấy ông tức giận, ân cần bước đến bóp vai đấm lưng. Ngũ Chấn Quốc nổi giận đùng đùng đẩy ra. “Đừng cho rằng làm như vậy, ông sẽ tiêu tan hết tức giận! Bình thường cháu làm xằng làm bậy, ông mở một mắt nhắm một mắt cho qua. Nhưng việc này, ông tuyệt đối không thể tha thứ được! Ông muốn cháu xin lỗi Nam Cung Nghiêu!”
“Xin lỗi? Cháu?” Ngũ Liên giống như nghe được một câu chuyện cười vô cùng mắc cười. “Cháu từ lúc sinh ra đến giờ, đều không biết hai từ ‘xin lỗi’ viết như thế nào!”
“Sự việc gây náo loạn đến bước này rồi, tại sao cháu còn có thái độ đó hả? Muốn ông tức chết phải không? Cháu chọc giận ai không chọc, lại cố tình chọc vào Nam Cung Nghiêu, trêu chọc vợ của cậu ta! Việc liên qua đến tôn nghiêm người đàn ông, nếu không phải ông thay cháu ngăn chặn, cậu ta đã đem cháu quăng ra biển cho cá mập ăn từ sớm rồi!”
Ngũ Liên hoàn toàn không để tâm, lười biếng ngồi trên sofa, bỏ vào miệng một trái dâu tây. “Anh ta dám….”
Ngũ Chấn Quốc vô cùng đau lòng. “Cháu đó….là ông làm cho cháu trở nên hư hỏng mà! Ông hết cách dạy dỗ cháu rồi!”
“Ông à, ông đừng tức giận nữa, cháu nghe lời ông còn chưa được sao?”
“Ông đã hẹn cậu ta dùng bữa ở lầu năm, con thay mặt ông đi gặp mặt, xin lỗi cậu ta!”
“Được được được! Tới lúc đó nói chú Đức nhắc nhở cháu một câu.”
Anh ngay lập tức nhận lời thoải mái như vậy, Ngũ Chấn Quốc có chút nghi ngờ. “Cháu không phải muốn giở trò gì nữa chứ?”
“Không phải cháu sợ ông tức giận sao? Yên tâm, cháu tuyệt đối không làm loạn!” Ngũ Liên vui vẻ hớn hở trả lời, nhưng ánh mắt lại hơi nheo lại, chứa đựng một ý đồ khác.
Vở kịch này, Nam Cung Nghiêu làm đạo diễn quá lâu rồi, cũng nên đổi người rồi!