Sáng sớm hôm sau.
Nam Cung Nghiêu nhìn trứng chiên cháy đen thui, cháo trắng khét nghẹt, món xào nhạt nhẽo, hỏi một câu: “Uất Noãn Tâm, cô đang cố ý phải không?”
“Xin lỗi! Tôi không biết nấu món Trung.” Uất Noãn Tâm thành thật trả lời, mặc dù đã cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình, cố hết sức phớt lờ anh, nhưng giọng điệu vẫn có chút oán giận.
“Nghiêu à, người ta là thiên kim tiểu thư thị trưởng, thân phận cao quý, làm sao biết phục vụ người khác chứ!” Amanda nũng nịu chế nhạo cô, nhìn thấy Uất Noãn Tâm bị trách mắng, trong lòng cô ta vô cùng sung sướng, cứ như cô ta mới chính là nữ chủ nhân trong cái nhà này, không chờ được liền bày bộ mặt đạo đức giả ra: “Anh muốn ăn gì, em nấu cho anh ăn!”
Nhưng trong mắt của Nam Cung Nghiêu chỉ có Uất Noãn Tâm cái kẻ đang cuối đầu, nhưng một chút ăn năng cũng không hề có, thái độ lại còn bướng bỉnh. “Còn đứng đó làm gì? Nấu lại ngay!”
Tôi coi thường anh! Tôi coi thường anh! Tôi coi thường anh! Trong lòng của Uất Noãn Tâm không ngừng lặp đi lặp lại, trở vào nhà bếp bắt đầu nấu lại toàn bộ, nhưng cho dù cô làm lại bao nhiêu lần, cũng không cách nào làm cho Nam Cung Nghiêu hài lòng. Sau một giờ, giọng nói lạnh lùng ra lệnh vô số lần làm cho tai của cô đau nhức.
“Đem xuống dưới! Nấu lại ngay!”
“Đem xuống dưới! Nấu lại ngay!”
“Đem xuống dưới! Nấu lại ngay!”
………
Cuối cùng, ngay cả Amanda cũng mất kiên nhẫn, mở miệng nịnh bợ: “Nghiêu à, đừng có hơn thua với cô ta nữa, em biết một nhà hàng Pháp rất lớn, hay chúng ta tới đó có được không?”
Nam Cung Nghiêu mặc kệ cô ta, dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn về phía Uất Noãn Tâm, vẫn là ba chữ đó “Nấu lại ngay!”
Uất Noãn Tâm vô cùng tức giận, càng ngày càng khó chịu, sống mũi chua xót, nước mắt suýt chút nữa rơi xuống chén cháo, nhanh tay lau đi. Cô không muốn có bất kỳ người nào nhìn thấy sự mềm yếu của cô, không có ai quan tâm đến cô cả, chỉ càng làm cho bọn họ thêm khinh miệt cô thôi.
“Đức hạnh chính là đức tính cao quý nhất của người phụ nữ, muốn giữ được chồng mình, trước hết phải biết nấu nướng! Không có điều gì có thể sánh bằng việc về nhà được ăn bữa cơm do chính tay vợ mình nấu, điều này càng làm cho người đàn ông cảm giác được mình có gia đình.”
Hà quản gia đột nhiên xuất hiện ở phía sau, gương mặt già nua, giọng điệu có chút nghiêm khắc. Nhưng Uất Noãn Tâm có thể nghe ra, bà muốn tốt cho mình. Chỉ là… cô lắc đầu cười khổ: “Bà không hiểu, tôi không phải là gia đình của anh ấy….”
Cuộc hôn nhân của bọn họ, không có tình yêu, mà chỉ là một cuộc giao dịch.
……….
Tại văn phòng tổng tài ở Hoàn Cầu.
Hướng Lăng Phong đã bước vào rồi, mới lễ phép đưa tay kên gõ cửa, dáng vẻ tự hào cầm bản hợp đồng vừa ký kết đem đến trước mặt Nam Cung Nghiêu. “Công ty Kim Thần cố gắng hơn nửa năm cũng chưa lấy được bản hợp đồng này, trong khi mình chỉ bỏ ra bảy ngày để có nó. Hiệu suất làm việc cao như vậy, nhớ là tăng thêm tiền thưởng cho mình đấy!”
Nam Cung Nghiêu không thèm ngước mắt nhìn: “Nếu lần sau cậu không gõ cửa, mình sẽ có cách khác khiến cho cậu nhớ mãi không quên đấy!”
“Mình có gõ cửa mà…” Chỉ là bước vào rồi mới gõ thôi!
“Vừa mới sáng sớm lửa đã bốc cao vậy rồi, là ai làm cho tổng tài của chúng ta không vui vậy? Không lẽ lại là Uất Noãn Tâm sao?”
“Đối với năng lực điều tra của cậu mình có chút nghi ngờ! Cả buổi sáng chạy đi giao báo, buổi tối giao sữa, làm qua tám mươi sáu công việc bán thời gian, được cậu ca ngợi là một cô gái ‘ tam nương liều mạng’, ‘thiếu nữ A Bảo’ mà ngay cả làm bữa sáng cũng làm không xong là sao hả?”
“Trong báo cáo của mình hình như cũng đâu có ghi cô ấy biết làm bữa sáng đâu?” Hướng Lăng Phong chớp chớp mắt, tỏ vẻ vô tội. “Hay là do yêu cầu của cậu quá cao? Người ta dù gì cũng chỉ là một cô gái mới mười tám tuổi thôi mà!”
(Các bạn đang đọc truyện tại: tuthienbao
Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ)
Cái tên này có bao nhiêu bắt bẻ, quen biết nhau hơn mười năm, anh đều hiểu rõ. Hơn nữa đối tượng lại là Uất Noãn Tâm, tuyệt đối càng thậm tệ hơn, anh thực sự bất bình thay cô ấy.
“Thì sao hả?” Ánh mắt của Nam Cung Nghiêu cương quyết: “Lấy lòng mình, trong cuộc hôn nhân này, đó là giá trị duy nhất của cô ta!”