“Xem đủ chưa hả?” Giọng của Nam Cung Nghiêu như một xô nước lạnh dội xuống, tiêu diệt triệt để mơ mộng đẹp đẽ của cô. Cô bĩu môi, xem có chút xíu, cũng không mất đi một phân tiền, thật nhỏ mọn.
Luyến tiếc đặt trở lại chổ cũ, hỏi: “Anh mua dây chuyền để làm gì?”
“Tôi mua đồ, cần sự đồng ý của cô sao?”
“Chỉ hỏi thôi mà….”
“Tặng người khác!”
Tim của Uất Noãn Tâm đột nhiên run lên, tặng người khác sao? Tặng cho ai chứ? Sẽ không tặng cho cô chứ?
OMG! Cô lại bắt đầu có những suy nghĩ bậy bạ phi thực tế rồi!
“Vậy tôi ra ngoài đây!” Cô đóng cửa lại, trong mắt đều tràn ngập ánh sáng chói lọi của sợi dây chuyền.
Có loại độc dược nào gọi là…..cuồng si nghĩ đến đá quý không?
…………..
Chưa đến hai ngày, Uất Noãn Tâm liền biết ‘thiên nga chi tâm’ đã rơi xuống đâu. Buổi trưa ngày hôm đó sau khi ăn cơm xong, vẫn chưa đến giờ vào ca chiều, dự định leo lên bàn làm việc ngủ một giấc, các đồng nghiệp ở bàn kế bên lại tụ lại thành đám như một buổi tiệc nhỏ, còn gọi cô qua đó.
“Các cô có biết ‘thiên nga chi tâm’, tổng tài tặng cho ai không?” Trần Nhiên sau hồi dây dưa, mới trịnh trọng nói ra đáp án. “Quốc bảo của giới nghệ sĩ Đài Loan – Hạ Nghiên Chi đó!”
Tim của Uất Noãn Tâm vang lên tiếng ‘lộp độp’, biết rõ Nam Cung Nghiêu không phải mua cho cô, nhưng vẫn không kiềm được sự thất vọng, miễn cưỡng nở nụ cười. “Vậy sao?”
“Đúng đúng đúng! Tối hôm qua bọn họ tham gia lễ khai mạc liên hoan phim, cô xem đi, tiêu đề đầu trang luôn nè.” Trần Nhiên banh tờ báo ra, toàn bộ mặt báo đều là hai người bọn họ. Nam thì quý phái, nữ thì xinh đẹp, cực kỳ xứng đôi.
“Phỏng viên phỏng vấn lúc đó cũng chính miệng thừa nhận, là tổng tài tặng đó! Còn giả bộ giải thích rằng, là lễ vật gặp mặt nhân buổi ký kết quyền phát ngôn giữa Hoàn Cầu và công ty may mặc. Tôi thấy cô ta cười giống như vừa ăn phải mật vậy.”
“Hôm qua tôi cũng có xem tin tức, ký giả chụp được hình bọn họ đang thân mật sau cánh gà. Tổng tài rất ít khi có scandal với nữ minh tinh, lần này lại cao trào như vậy, sẽ không có chuyện gì chứ?
“Cho dù có chuyện gì, cũng chẳng có gì lạ! Hạ Nghiêu Chi không phải là nữ minh tinh bình thường, là con át chủ bài của Hollywood, được biết đến là người đẹp có khí chất cổ điển nhất Đài Loan, các thương nhân giàu có trong và ngoài nước theo đuổi cô ấy rất nhiều, nghe nói ngay cả vương tử cũng muốn cầu hôn với cô ấy nha!”
Các đồng nghiệp nữ cứ ríu rít chuyện bát quát không dứt, không biết mệt là gì, Uất Noãn Tâm chỉ biết cười phụ họa, thực ra trong lòng lại có sự khó chịu không nói nên lời.
“Đúng rồi, Hạ Nghiên Chi không phải đã ký hợp đồng với một công ty may mặc rất có tiếng ở nước ngoài sao? Hình như còn là hợp đồng không kỳ hạn, đây không phải đã vi phạm hợp đồng rồi sao?”
“Vụ kiện vi phạm hợp đồng rất khó đánh, xem ra những người ở giữa như chúng ta sắp chịu khổ rồi.” Lâm Lâm lo lắng nhìn Uất Noãn Tâm.
Lời vừa dút, Uất Linh Lung đã gọi cô vào, mang một đống tài liệu quăng đến trước mặt cô. “Cấp trên đưa lệnh xuống, vụ kiện của Hạ Nghiên Chi do cô phụ trách.”
Uất Noãn Tâm hoài nghi hỏi: “Có thể đổi người khác không?” Cô không muốn đánh vụ ‘tự mình đuối lý’, còn phải sống chết đào khoét chỗ hổng của đối phương trong vụ kiện.
“Mang cô đổi đi có được không?” Uất Linh Lung khinh thường liếc cô, tức giận. “Giải quyết vấn đề vi phạm hợp đồng trước, rồi ký hợp đồng. Cấp trên yêu cầu phải toàn thắng, tiền vi phạm hợp đồng một xu cũng không được bồi thường.” Thực ra là cô ta tự mình ra quyết định, đổi tiền bồi thường hợp đồng trong phạm vi trên dưới năm triệu đổi thành toàn thắng, để làm khó Uất Noãn Tâm.
Cô chán nản. “Vâng, tôi biết rồi!”
Có thể tặng một sợi dây chuyền đá Sapphire ‘một trăm hai mươi triệu’, tiền bồi thường vi phạm hợp đồng thì lại ky bo, chả biết Nam Cung Nghiêu nghĩ sao nữa!
……………
Dùng một tiếng đồng hồ làm quen với vụ kiện, vì còn một số chi tiết cần bản thân Hạ Nghiên Chi xác nhận, Uất Noãn Tâm vội vàng chạy đến studio cô ấy đang quay quảng cáo.
Lúc trước trên TV thường xuyên phát quảng cáo do Hạ Nghiên Chi đóng, cô cũng không ngạc nhiên mấy về vẻ đẹp của cô ấy, nhìn thấy người thật, thì thật đáng kinh ngạc. Cô ấy thuộc tuýt người đẹp trên TV, người thật cũng đẹp không kém. Khuôn mặt nhỏ nhắn vừa vặn lòng bàn tay, mắt cánh phượng, mi dài, đôi ngươi trong suốt, phát sáng xung quanh, khó trách người ngoại quốc khen ngợi cô ấy có khí chất cổ điển.
Hơn nữa cô ấy cũng có dáng điệu giống nữ hoàng, cử chỉ giơ tay cũng đạt chuẩn quốc tế, không hổ danh là con cưng của giới thời trang.
Nhân lúc cô ấy trong giờ giải lao, Uất Noãn Tâm hẹn gặp cô ấy. “Hạ tiểu thư, tôi là luật sư đại diện của tập đoàn Hoàn Cầu, muốn thảo luận với cô một chút về chuyện ký hợp đồng bên công ty GDR…”
Kết quả người ta không thèm liếc nhìn mà đi ngang qua cô, đặt mông ngồi xuống ghế, nhân viên hóa trang và nhà tạo hình, trợ lý vây quanh cô ta thành một vòng, vừa trang điểm lại, vừa bưng trà nước, vô cùng khoe khoang.
Đi đến gần để xem, mới phát hiện cô ta đang nghe MP3, vốn không nghe thấy cô nói cái gì. Đành phải chào hỏi trợ lý của cô ta trước, rồi để trợ lý nói lại.
Hạ Nghiên Chi lúc này mới tháo tai nghe xuống, soi mói đánh giá cô. “Cô là luật sư của Hoàn Cầu sao?”
“Vâng! Hôm nay tôi đến muốn hỏi chuyện liên quan giữa cô và GDR….”
“Tôi đang bận, không rãnh!” Hạ Nghiên Chi đeo tai nghe trở lại, tiếp tục nghe nhạc.
Trợ lý xin lỗi nói: “Thật ngại quá, gần đây chị Hạ quá bận, hẹn cô bữa khác nha?”
“Nhưng thời gian ký hợp đồng là vào thứ hai tuần sau, chúng tôi chỉ còn lại mấy ngày để giải quyết việc vi phạm hợp đồng này thôi.”
“Nhưng mà chị Hạ…..”
Hai người đang khó xử, điện thoại đột nhiên vang lên, trợ lý vội vàng mang đến. “Chị Hạ, điện thoại của Nam Cung tổng tài.”
Cô ta vội vàng tháo tai nghe xuống. “Alo, Nghiêu, là em…..không phải anh nói hôm nay anh đến tham dự sao? Sao còn chưa đến vậy?”
“………….” Uất Noãn Tâm im lặng. Giọng điệu ngọt ngào thân mật đến vậy, bất cứ ai cũng biết quan hệ ‘đặc biệt’ giữa bọn họ, cũng không sợ đồn thổi ra ngoài sao? Đương nhiên, cô ta còn mong muốn đồn ra ngoài. Nhấc lên thêm một tầng quan hệ với Nam Cung Nghiêu, giá trị bản thân càng thêm tăng vọt. Nhưng mà điều cô hy vọng nhất, vẫn là Nam Cung Nghiêu ly hôn với cô, sau đó lấy cô ta?
“Luật sư sao?” Cô ta liếc nhìn Uất Noãn Tâm, không có thiện cảm. “Đúng! Cô ta đến rồi! Được rồi, em sẽ phối hợp với cô ta, người ta cũng muốn mau chóng ký hợp đồng với Hoàn Cầu mà! Em biết rồi! Anh phải nhanh lên đó!”
Cúp điện thoại, suy nghĩ một lúc, mới nhìn thẳng Uất Noãn Tâm. “Cô có gì muốn hỏi? Thì hỏi nhanh lên đi!”
Thái độ này của cô ta, Uất Noãn Tâm cũng chẳng muốn để ý đến cô ta. Nhưng không còn cách nào. Đành phải niềm nở giải thích từng nội dung một trong bản hợp đồng với cô ta. Chưa hỏi được vài cô, Hạ Nghiên Chi không còn kiên nhẫn. “Làm gì mà lắm câu hỏi vậy hả? Trực tiếp trả tiền bồi thường không được sao? Thật phiền phức! Chuyện hai năm trước, tôi làm sao có thể nhớ rõ chứ!”