Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!
Uất Noãn Tâm vẫn nở nụ cười, lễ phép trả lời: “Xin lỗi, công ty có quy định không được tiến hành bồi thường, cho nên những câu trả lời của cô có ý nghĩa rất quan trọng đối với việc thắng kiện.”

“Không bồi thường? Đang đùa gì chứ? Dựa vào quan hệ giữa tôi và Nghiêu, anh ấy không chịu bỏ ra chút tiền cỏn con đó sao?”

“Việc này cô phải hỏi Nam Cung tổng tài, tôi chỉ theo lệnh của cấp trên mà làm, hy vọng cô hiểu cho.” Cô cũng muốn biết Nam Cung Nghiêu đang nghĩ cái quái gì! Đầu óc ngập nước rồi sao?

“Anh ấy sẽ nhanh chóng đến đây, tôi muốn gặp mặt hỏi rõ ràng. Câu hỏi của cô, tôi tạm thời không muốn trả lời.”

“Được thôi!” Uất Noãn Tâm không muốn lãng phí thời gian giải thích mục đích bên trong những câu hỏi cô ta phải trả lời, có thể không nói chuyện, càng tốt!

Cái gọi ‘nhanh chóng’ là chờ đợi hơn một tiếng đồng hồ dài lê thê, Uất Noãn Tâm vẫn bình tĩnh ngồi đợi cùng Hạ Nghiên Chi. Cô ta rất nhanh đã không còn nhẫn nại, gọi điện thoại cho Nam Cung Nghiêu nhưng không ai bắt máy, chuyển mũi nhọn về phía Uất Noãn Tâm, bày ra bộ mặt thối ngàn năm.

Cô cảm thấy bản thân rất oan uổng, cũng không phải cô bảo cô ta đợi. Hơn nữa, không phải cô cũng đang đợi sao? Có ngon, trút giận lên Nam Cung Nghiêu kìa, ngồi ở đây nhăn nhó thì được gì chứ?

Ngồi đợi rất lâu, cơn tức giận của Hạ Nghiêu Chi đủ làm nổ tung cả cái studio, Nam Cung Nghiêu cuối cùng cũng xuất hiện. Cô ta lập tức thay đổi sắc mặt ba trăm sáu mươi độ, bước nhanh đến đón tiếp. “Nghiêu, anh đến rồi!” Muốn dán chặt bao nhiêu thì dán chặt bấy nhiêu, một chút dáng vẻ hống hách lúc nãy cũng không nhìn thấy.

Không hổ danh là nữ diễn viên, diễn xuất cực tốt. Nếu không chứng kiến toàn bộ quá trình, Uất Noãn Tâm cũng cho rằng cô ta là người phụ nữ có nhân cách cực kỳ tốt.

“Đợi lâu lắm sao?” Hiếm khi thấy vẻ mặt Nam Cung Nghiêu dịu dàng trước mặt mọi người, không có một chút tránh né, liền liếc mắt đưa tình với Hạ Nghiêu Chi, nhéo nhẹ má của cô ta. “Được rồi, đừng tức giận.”

Uất Noãn Tâm dợn sống lưng. Người này là Nam Cung Nghiêu sao? Nhìn anh cô sợ đến hoảng!

“Đâu có tức giận đâu, đợi anh là một chuyện rất hạnh phúc….” Hạ Nghiên Chi trìu mến nói, cứ như hoàn toàn xuất phát từ trong lòng.

“Ngoan!” Nam Cung Nghiêu vỗ vào mặt cô coi như phần thưởng, tầm mắt di chuyển đến người Uất Noãn Tâm. “Công việc giải quyết đến đâu rồi?”

“Hạ tiểu thư nói, cô ấy muốn gặp anh bàn bạc.”

“Nghiêu, những câu cô ấy hỏi em đều quên hết rồi, rất phiền phức, không phải trực tiếp bồi thường là xong sao? Tại sao nhất định phải toàn thắng chứ?”

“Toàn thắng?” Nam Cung Nghiêu chất vấn. “Luật sư Uất, hình như tôi đã nói tiền bồi thường vi phạm hợp đồng là trên dưới năm triệu mà!”

“Là sao có thể, trưởng phòng giao trách nhiệm xuống như vậy…..tôi không…..”

“Ngay cả một câu nói cũng không nhớ, còn đòi làm luật sư!” Hạ Nghiên Chi khinh thường ‘hừ’ một tiếng.

Uất Noãn Tâm biết mình có biện hộ cũng vô dụng, đành nhịn xuống mở miệng nói. “Cho dù là năm triệu cũng không đủ!”

“Tôi biết, nếu không tôi cần cô làm gì?” Thái độ Nam Cung Nghiêu cứng rắn, bày ra bộ dạng đó là điều hiển nhiên. Anh là tổng tài, chỉ cần ra lệnh chỉ huy cấp dưới làm việc, những việc vặt vãnh này vốn không cần anh phải lo lắng.

“Vâng, tôi biết rồi!” Uất Noãn Tâm không muốn tranh cãi trước mặt nhiều người, dù sao anh cũng là cấp trên. Anh nói như thế nào, thì như thế nấy, cho dù bất mãn!”

“Anh quay về công ty đây!”

“Sao lại nhanh vậy chứ?” Hạ Nghiên Chi kéo tay anh lại không cho đi. “Bên này em sắp chụp xong rồi, buổi tối cùng nhau ăn cơm nha….anh biết một nhà hàng Anh đặc biệt đẹp….”

“Công ty còn có việc! Anh cố ý dành thời gian rãnh đến gặp em, còn không đủ sao?” Khóe miệng Nam Cung Nghiêu khẽ nhếch lên, ánh mắt tràn đầy dịu dàng, giống như đang dỗ dành một đứa trẻ.

Người ngoài nhìn vào, cho rằng anh đối với Hạ Nghiêu Chi không giống với người khác, là cực kỳ cưng chiều, thậm chí còn đoán anh rất nhanh có khả năng lấy cô ta về làm vợ lẻ. Nhưng điều này đối với anh mà nói, chỉ là diễn kịch. Người xem mà anh để ý đến, là Uất Noãn Tâm. Nhưng đáng tiếc cô không biết, lại coi anh đang làm thật!

“Luật sư Uất, cô cùng về với tôi!”

“Tôi tự mình gọi xem về công ty được rồi!” Ai biết được anh lại có âm mưu gì.

“Công ty không chi trả!”

“…….” Anh đoán chắc cô không có tiền gọi xe, sẽ khuất phục sao? Uất Noãn Tâm không cam chịu nghĩ vậy.

Nhưng….anh quả thật đã đoán trúng rồi!

Cô không có tiền.

Chỉ đành không có liêm sỉ đi theo anh, thầm thề lần sao nhất định phải mang theo tiền, nếu lại xảy ra tình huống như vậy, nhất định sẽ quay đầu chạy lấy người mất.

……………

Trên đường quay về công ty, hiếm khi Nam Cung Nghiêu không xem tài liệu, nhắm mắt nghỉ ngơi. Uất Noãn Tâm nghẹn nãy giờ, cực kỳ khó chịu, cho đến khi…..

“Có lời muốn nói.”

Là anh muốn cô nói đó nha! Cô nói thẳng vậy.

“Tổng tài, tôi không muốn tiếp nhận vụ kiện này.”

“Lý do?”

“Buổi sáng tôi đã xem qua tài liệu, trong vụ kiện này, quả thật là hạ tiểu thư vi phạm hợp đồng. Mặc dù có vài chỗ hổng, khởi kiện không phải hoàn toàn không thể đánh, nhưng tôi vẫn không muốn thụ lý, anh giao cho người khác đi!”

“Đây là nguyên tắc của cô sao?” Nam Cung Nghiêu bày ra dáng vẻ thoải mái hất mặt lên, giọng nói không trầm không bổng. “Nếu vừa gặp phải khó khăn liền giao cho người khác, vậy làm luật sư chẳng có ý nghĩa gì sao?”

“Không phải vì khó khăn, tôi chỉ không muốn làm chuyện trái với lương tâm!Sở dĩ tôi lựa chọn trở thành luật sư, là muốn bảo vệ công bằng chính nghĩa trong xã hội, mà không phải….”

“Trong cái thế giới này, mỗi người đều đang làm chuyện trái với lương tâm của mình. Nếu như cô tự nhận mình thanh cao, sớm muộn gì cũng bị người khác ăn sạch sành sanh. Nếu đã như vậy, không bằng trốn trong nhà đợi người khác nuôi.”

“…………” Uất Noãn Tâm không cách nào phản bác lại. Quả thật, cái thế giới này tràn đầy âm mưu. Một mình cô không có đủ khả năng thay đổi, chỉ có thể không đổ xô theo người khác, tự lo chính mình. “Mặc kệ nói như thế nào, tôi không muốn nhận.”

“Tôi cho cô quyền lựa chọn sao? Một khi cô trở thành cấp dưới của tôi, nghĩa vụ duy nhất là phục tùng!”

Uất Noãn Tâm cảm thấy bản thân giống như con cua bị anh trói chặt lại, rồi cắm một cái cây vào. Không có cách nào phản kháng, cũng không có cách nào chống trả lại. Bởi vì ngay từ đầu, địa vị của hai người đã không bình đẳng rồi.

“Nếu anh đã có thể tặng cho Hạ tiểu thư sợi dây chuyền một trăm hai mươi triệu, tại sao còn tiếc rẻ tiền bồi thường vi phạm hợp đồng chứ? Lợi ích Hạ tiểu thư có thể mang đến cho công ty, hoàn toàn có thể nhiều hơn tiền vi phạm hợp đồng.”
Nhấn Mở Bình Luận