Rõ ràng Hạ Nghiên Chi rất ghét anh ta, hạ thấp giọng: “Anh về trước đi, tôi không chẳng có quan hệ gì với anh!”
“Em lừa ai chứ! Vẫn muốn giống lần trước, kêu trợ lý đưa cho tôi mấy chục ngàn sao? Không có cửa đâu!”
Anh ta lỗ mãng sờ vào mặt của Hạ Nghiên Chi, bị cô ta ghét bỏ đẩy ra, cũng không để ý đến, ngông nghênh bỏ tay vào túi quần. “Giả vờ trinh tiết liệt nữ gì chứ, khoảng thời gian lúc trước khi ở dưới thân của ông đây rên rỉ….”
“Lăng Bân, anh câm miệng!” Hạ Nghiên Chi ngần ngại liếc nhìn Uất Noãn Tâm.
Anh ta thuận theo ánh mắt của cô ta. “Oh…thì ra đang có khách nha! Vậy càng hay! Muốn nói gì, chúng ta ở trước mặt cô ấy nói cho rõ ràng!”
“Anh biến đi cho tôi! Cút….” Muốn đẩy anh ta nhưng đẩy không đi, Hạ Nghiên Chi tức giận, một cái tát hướng về anh ta, bị anh ta giữ lấy tay, đẩy ra.
(Các bạn đang đọc truyện tại: tuthienbao
Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ)
Uất Noãn Tâm đỡ cô ta đúng lúc, mới không bị té ngã.
“Vị tiên sinh này, xâm phạm gia cư người khác là vi phạm pháp luật, xin anh đi cho!”
“Cô cho cô là ai, chuyện giữa chúng tôi, không đến lượt cô xen vào sao?” Quay qua Hạ Nghiên Chi khai đao. “Ông đây lười nói lời vô nghĩa với cô, không muốn người khác biết cô là kẻ lăng loàn như thế nào, đưa tôi hai mươi triệu!”
“Anh đã vơ vét hết mười triệu rồi, vẫn chưa đủ sao? Tôi không có nhiều tiền đến vậy!”
“Cô không có tiền? Cô đường đường là đại minh tinh lại không có tiền sao? Được, tôi không lấy được tiền, cô cũng đừng mong có ngày tháng yên ổn. Tôi bây giờ sẽ đi đến đài truyền hình, vạch trần cô vốn không phải rùa biển Italia gì hết, chỉ là một ả kỹ nữ, kẻ trộm, vũ nữ, bị một kẻ thối nát như tôi giày xéo một năm trời!”
Anh ta quay đầu bỏ đi, Hạ Nghiên Chi sợ rồi, vội vàng chạy theo níu anh ta lại, nghiến răng nói: “Hai mươi triệu đúng không? Được, tôi cho anh. Sau này, biến mất mãi mãi!”
Uất Noãn Tâm nhìn thấy cô ta muốn lấy tờ cuốn chi phiếu trên bàn, đứng ngăn lại trước mặt cô ta. “Cô không thể để anh ta đắc ý, tôi có thể giúp cô kiện anh ta.”
“Kiện tôi sao? Được thôi!” Lăng Bân cười ồ lên. “Đến lúc đó tôi sẽ đem những chuyện lúc nãy ở trên pháp đình nói lại thêm một lần nữa, còn một số tình tiết….tôi nghĩ….nhất định sẽ rất khuấy động….”
Quá khứ đen tối hiện lên trước mắt, Hạ Nghiên Chi gần như sụp đổ, đẩy Uất Noãn Tâm ra. “Cô tránh ra, không cần cô lo!” Cô phải mất thời gian năm năm, phải chịu đựng rất nhiều quay tắc ngầm mới có thể có được địa vị như ngày hôm nay, tuyệt đối không thể thất bại trong chốc lát. Bất luận phải trả bất cứ cái giá nào! Cô cũng không muốn quay về cuộc sống trước kia, chết cũng không muốn!
Cô ta xé một tờ chi phiếu, đưa cho Lăng Bân. “Nếu như anh sau này dám đến làm phiền tôi, tôi sẽ cho anh đẹp mặt.”
Lăng Bân vui vẻ ra mặt. “Biết rồi….một ngày vợ chồng trăm năm ân ái, anh làm sao có thể hại em chứ?” Hôn tấm chi phiếu, đắc ý hướng về phía cô ta huýt sáo. “Anh đi đây, bảo bối!”
Hạ Nghiên Chi mệt mỏi ngồi la liệt trên ghé sofa, vắt tay lên trán, trong lòng nhiễu loạn.
“Loại người giống như anh ta, tuyệt đối không thể bảo qua. Nếu như không bắt anh ta lại, anh ta vẫn sẽ….”
“Im miệng, tôi bây giờ rất phiền, không muốn nghe cô nói chuyện!” Hạ Nghiên Chi nhanh chóng ký bản hợp đồng bằng chữ ký của mình, quăng trả lại cho Uất Noãn Tâm. “Cô có thể đi rồi!”
Lúc này cô biết rõ, tốt nhất nên để cô ấy yên tĩnh một chút, thu dọn đồ đạc rời khỏi.
“Đợi đã….” Hạ Nghiên Chi gọi cô, ánh mắt sắc bén u ám. “Chuyện hôm nay, cô tốt nhất coi như chưa nghe thấy gì, nếu không, tôi sẽ không để cho cô yên.”
Uất Noãn Tâm không hứa gì hết, đẩy cửa ra ngoài, hít một hơi thật sâu. Thì ra ngôi sao vốn không đẹp đẽ hào nhoáng như trong tưởng tượng của cô, cũng có rất nhiều người không biết được u ám và cực khổ của nó. Đổi lại là cô, cũng không biết nên làm như thế nào?
…………..
Cả ngày này Hạ Nghiên Chi tinh thần bị phân tâm không yên, cứ cảm thấy sẽ xảy ra chuyện gì đó, ở nhà nghỉ ngơi một ngày. Bình minh buổi sáng ngày hôm sau, bị những cuộc gọi liên tục của trợ lý đánh thức, lo lắng như lửa đốt nói: “Chị hạ, chị mau xem tin tức đi, xảy ra chuyện lớn rồi!”
Cô ta mở TV ra, tất cả các đài truyền hình, trên trời dưới đất đều đưa tin scandal của cô, làm sáng tỏ chuyện cô là con gái của một kỹ nữ, mười ba tuổi đã bắt đầu ra đời, hút thuốc phiện. Cô sợ đến nỗi mặt mày tái mét, một lúc sau mới phản ứng trở lại, vội vàng gọi điện cho Lăng Bân, hỏi anh ta tại sao lại làm như vậy.
“Làm sao có thể do anh làm chứ? Anh đều phải dựa vào em để sống. Buổi sáng nhìn thấy tin này, bản thân anh cũng bị hết hồn. Đúng rồi, hôm qua ở nhà em không phải vẫn còn một người sao? Nhất định là do cô ta đồn ra ngoài! Có cần anh làm một chút việc gì không?”
“Anh thành thật chờ đợi cho tôi, chuyện gì cũng không được làm.” Hạ Nghiên Chi hung hăn cúp điện thoại, hận đến nỗi run rẩy cả người.
Uất Noãn Tâm, cô là đồ tiện nhân, dám ở phía sau hãm hại tôi. Cho dù tôi phải chết, cũng sẽ kéo cô xuống nước!
…………..
Uất Noãn Tâm trong lúc mua đồ ăn sáng nhìn thấy cái tin tức này, lúc đó cô cũng kinh ngạc đến mặt mày trắng bệch. Cô cho rằng Lăng Bân muốn chỉ là tiền, không nghĩ đến lại mang những scandal này làm sáng tỏ. Nhưng ngoài trừ việc tiến nuối thay cho Hạ Nghiên Chi, cô cũng không có cách nào khác.
Cầm Sandwich chạy trên đường, bất thình lình cảm thấy phía sau có người theo dõi mình. Nhưng cô khi cô quay đầu, lại không thấy ai.
Cô càng đi càng cảm thấy có gì đó không đúng, có thể ngửi thấy mùi nguy hiểm. Quay người quẹo vào một cái hẻm nhỏ, muốn tìm một nơi nào đó nấp, cửa hàng bên trong hẻm lại không mở, đã vậy còn là ngõ cụt. Đợi đến khi cô muốn quay lại, bị vài tên đàn ông chặn lại.
Cô lùi về phía sau: “Các người muốn làm gì hả? Đừng qua đây! Tôi kêu lên đó….”
“Cô kêu đi, xem ai đến cứu cô!”
“Cút đi….” Uất Noãn Tâm lấy túi sandwich và túi bánh bao đập vế phía bọn họ, vừa chạy vừa gọi điện thoại cho Nam Cung Nghiêu. “Là tôi…..mau đến cứu tôi………a!”
“Uất Noãn Tâm, Uất Noãn Tâm!” Nam Cung Nghiêu gào lên vài tiếng, điện thoại đã bị ngắt. Sắc mặt của anh tái mét, lòng nóng như lửa đốt, xông thẳng ra cửa, gào lên với Hướng Vi: “Xác định xem Uất Noãn Tâm đang ở đâu. ” Xông thẳng vào thang máy, ấn nút xuống điên cuồng.
Uất Noãn Tâm, cô tuyệt đối không thể xảy ra chuyện, phải đợi tôi đến đó! Đợi tôi….
Điện thoại bị đập vỡ, Uất Noãn Tâm bị bọn họ giữ chặt tay chân lại, đè lên trên người cô là một con dao nhò, nở ra một nụ cười dữ tợn. “Có người bảo chúng tôi cho cô một bài học, cô không thể trách chúng tôi…….”
Nhìn thấy con dao sắp đâm về phía khuôn mặt mình, trước mắt cô một màn đen kịch, hôn mê bất tỉnh….