Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!
Hướng Vi thông qua thiết bị định vị của điện thoại tra ra chỗ của Uất Noãn Tâm, nhưng khi Nam Cung Nghiêu đuổi đến, đã không nhìn thấy cô, chỉ nhặt được chiếc điện thoại vỡ nát. “Đáng chết!” Anh nện một đấm vào tường, ngón tay đều chảy ra toàn máu.

Lúc này, Hướng Vi lại gọi điện thoại đến, nói Uất Noãn Tâm đã được đưa vào bệnh viện. Anh mừng như điên, chạy thẳng đến bệnh viện, chạy một mạch như điên đến khu nhập viện, lại thấy Ngũ Liên đang đứng trước phòng bệnh. Thả chậm bước đi khẩn cấp lại, giả vờ bình tĩnh.

Nhưng Ngũ Liên vẫn nhìn ra được sự căng thẳng của anh, mỉm cười trêu chọc. “Sao nào? Anh cũng đến thăm cô ấy sao?”

“Chẳng qua tôi chỉ muốn biết, cô ta chết chưa.” Mũi của Nam Cung Nghiêu thở ra khói, từ cửa sổ nhỏ trên cửa phòng bệnh, có thể nhìn thấy bác sĩ đang kiểm tra cho cô.

“Rõ ràng rất quan tâm, tại sao phải mạnh miệng chứ? Làm như vậy có thể vui vẻ hơn sao?”

“Không liên quan gì đến cậu!”

“Cô ấy chịu tổn thương, tức là có liên quan đến tôi.” Ngũ Liên vốn đang nở nụ cười, ánh mắt đột nhiên lạnh đi, nắm lấy cổ áo của Nam Cung Nghiêu, kéo anh đè lên tường, hai mắt nhìn thẳng vào anh. “Tôi mang cô ấy trả lại cho anh, anh lại khiến cho cô ấy tổn thương!”

Nam Cung Nghiêu vốn đang lo lắng cho Uất Noãn Tâm, tâm trạng rất sốt ruột. Ngũ Liên lại khiêu khích như vậy, càng đổ thêm dâu vào lưa, anh cũng nắm lấy cổ áo của anh ta, đẩy anh ta ra. “Cô ấy là vợ của tôi, cậu có tư cách gì nói những lời đó hả?”

“Anh cũng biết cô ấy là vợ anh, vậy anh có bao giờ xem cô ấy là vợ chưa hả? Lúc anh lợi dụng cô ấy cướp lấy ‘Khai thác mỏ Lôi Đình’, có bao giờ nghĩ đến, cô ấy là vợ anh không hả?”

Những câu chất vấn của anh từng chút từng chút một làm đau đớn trái tim Nam Cung Nghiêu, anh rất tức giận, nhưng không có cách nào cãi lại.

Tình cảm đối với cô không biết từ lúc nào bắt đầu trở nên phức tạp, trên lý trí thì đối với cô tràn ngập phản kháng, một lần lại một lần nhấn mạnh, cô chẳng qua chỉ là một con cờ, anh một chút cũng không để ý đến cô.

Nhưng mà, cái ôm giữa cô và Lương Cảnh Đường làm cho anh tức giận đến gần như thất thường. Khi nghe thấy lời khẩn cầu của cô trong điện thoại, cả trái tim anh như bị rỗng tuếch, cả thế giới chao đảo, mặc kệ những tưởng tượng nếu cô xảy ra chuyện gì, bản thân phải làm sao đây.

Anh không rõ bản thân đối với cô ruốt cuộc là yêu hay hận, vì vậy mới chịu giày vò!

Anh tức giận, một đấm hướng về phía Ngũ Liên. “Cậu muốn chết!”

Một đấm sắp sửa rơi xuống mặt đẹp đẽ của Ngũ Liên, may mắn y tá xuất hiện đúng lúc, ngăn cản cuộc chiến giữa hai người đàn ông. “Ở đây là bệnh viện, xin nhỏ tiếng một chút, để tránh ảnh hưởng đến những bệnh nhân khác.”

Hai người lúc này đồng thời buông tay, mặt của Nam Cung Nghiêu đen thui đi qua một bên, nắm chặt bàn tay đang nổi gân xanh. “Cô ấy sao rồi?”

“Đối phương ở trên mặt cô ấy rạch vài đường, bác sĩ nói, không có cách nào khôi phục lại.”

“Đáng chết! Cô nói lại một lần nữa!” Tâm trạng của Nam Cung Nghiêu lập tức trở nên kích động, lại một lần nữa đè Ngũ Liên lên góc tường, cả bệnh viện gần như vang lên tiếng gầm thét. “Cô ấy như thế nào rồi hả?”

Y tá muốn giữ chặt anh lại. “Tiên sinh, xin anh…..”

“Cút….” Nam Cung Nghiêu như con sư tử gầm thét lên, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Ngũ Liên. “Nói….”

Ngũ Liên thản nhiên liếc nhìn anh một cái, nở nụ cười. “Nếu như anh không quan tâm đến cô ấy, tại sao phải kích động đến vậy chứ?”

Anh lạng lùng nói: “Anh yên tâm, cô ấy không có chuyện gì, chỉ là chịu một chút hoảng sợ, cánh tay tróc một tí da….”

“Cậu dám gạt tôi!” Nam Cung Nghiêu vẫn cứ điên cuồng tức giận, nhưng nghe thấy Uất Noãn Tâm không có việc, trong lòng cũng có chút nhẹ nhõm.

“Tôi chỉ muốn để anh nhìn rõ trái tim của chính mình.”

“Không cần cậu lo chuyện bao đồng!” Nam Cung Nghiêu quay người bước đi.

“Anh không ở lại đợi cô ấy tỉnh sao?”

“Cô ấy không có quan hệ gì với tôi!”

“Anh vẫn tiếp tục tự lừa dối mình đi!” Ngũ Liên chế nhạo nở nụ cười lạnh. “Nếu như anh không biết trân trọng cô ấy, vậy thì, tôi sẽ không tiếc bất cứ giá nào, đoạt lấy cô ấy về mình!”

Nam Cung Nghiêu sững cả người.

Trong đáy lòng tràn ra một nỗi sợ hãi.

Ngũ Liên ở bất kỳ mặt nào cũng không thua kém anh, hơn nữa còn rất biết làm cho phụ nữ vui vẻ, nếu như cậu ta bắt đầu theo đuổi mãnh liệt, có lẽ Uất Noãn Tâm sẽ….

Anh cảm thấy bị uy hiếp, trong lòng buồn bực lo lắng. Nhưng anh không muốn biểu hiện ra ngoài, cân nhắc lòng tốt của Ngũ Liên. Chỉ lạnh lùng phu ra hai chữ: “Tùy cậu!” Đầu cũng không quay lại, nhanh chóng rời khỏi.

Ngũ Liên lắc đầu, bất đắc dĩ nở nụ cười. Người đàn ông này, muốn yêu lại không dám yêu, sớm muộn gì bản thân cũng gục ngã trong sự cố chấp của chính mình.

………………

Cô chạy thụt mạng, bị đuổi đến chân tường, không còn đường để chạy. Muốn gọi điện thoại cho Nam Cung Nghiêu cứu giúp, lại bị mấy tên đàn ông ném vỡ, mấy nhát dao rạch lên mặt cô.

“Không cần…..không cần…..cứu mạng…………a!” Uất Noãn Tâm hoảng sợ tỉnh lại, lưng đổ đầy mồ hôi, khắp nơi đều vang vọng tiếng thở gấp, khắp nơi đều là màu trắng, không giống trong hẻm nhỏ. Thì ra lúc nãy chỉ là một cơn ác mộng, vẫn may….

“Tỉnh rồi.” Một giọng nói yêu nghiệt nhàn nhạt bay vào trong tai của cô.

Cô nghiêng đầu qua nhìn, hai mái tóc vàng mắt xanh, hai cô người mẫu chỉ mặt một bộ bikini trên người đang ôm nhau, phóng điện về phía cô, ở trên đầu còn in rất nhiều chữ tiếng anh.

Play boy!

Kẻ ăn chơi?

Tạp chí sắc tình?

Người đàn ông đang thưởng thức “cảnh đẹp nhân giang” buông tờ tạp chí xuống, lộ ra khuôn mặt đẹp trai yêu nghiệt, nở nụ cười cực kỳ đẹp về phía cô. “Tỉnh rồi, vật nhỏ.”

Ngũ Liên?

“Anh tại sao lại ở đây?” Còn công khai xem ‘PlayBoy’ trong bệnh viện? Có cần thích thú đến vậy không?

“Tôi đã cứu em đó nha!”

“Anh đã cứu tôi sao?”

“Đúng đó! Chúng ta không phải rất có duyên với nhau sao? Vừa may buổi sáng tôi đi ngang qua đó, Nhìn thấy mấy tên đàn ông ép một người phụ nữ, liền trên đường thấy chuyện bất bình rút dao tương trợ, không nghĩ đến lại là em!”

Sự trùng hợp nghe vào chẳng thấy thật chút nào…..

Uất Noãn Tâm nhíu mày, nghi ngờ. “Thật chứ?”

“Ưm!” Mặc dù bình thường anh có thói quen nói dối, nhưng đây không phải là lời nói dối.

“Cám ơn….tôi như thế nào rồi? Hủy dung nhan rồi sao?” Cô còn nhớ người đàn ông đó nói muốn cho cô một bài học, sau đó cầm một con dao rạch lên mặt cô.

Vẻ mặt của Ngũ Liên đột nhiên trở nên trầm xuống, tràn đầy thất vọng, giọng nói có chút khàn khàn. “Đúng vậy! Thực xin lỗi, tôi đã đến trễ rồi…..”
Nhấn Mở Bình Luận