“……..Bị em đoán trúng rồi, ngủ đi, ngủ ngon nha!” Câu trả lời của Ngũ Liên, hòa lẫn một chút do dự không rõ ràng, còn có chút bất đắc dĩ không nói nên lời.
“Liên, em tắm xong rồi….”
Trong điện thoại truyền đến tiếng người phụ nữ, Uất Noãn Tâm vừa buồn cười vừa tức giận.
Anh vốn là một tên đại sắc quỷ, mỗi giờ mỗi giây không thể tách khỏi phụ nữ. Một đêm xuân cùng với người phụ nữ khác, còn gọi điện thoại nói với cô, anh nhớ cô, có cần cường điệu hơn nữa không? Còn may cô không tin, nếu không lại mất mặt thêm.
“Được rồi, bạn gái của anh đang đợi anh kìa, mau chóng qua đó đi!”
“Ừ! Ngủ ngon!”
Trong phòng của khách sạn, bên ngoài cửa sổ là ánh sáng của màn đêm ở Đài Bắc. Ngũ Liên cúp điện thoại, nhìn ra ngoài cửa sổ, hơi thẫn thờ, đột ngột cuối đầu nở nụ cười mỉa mai.
Nói dối quá nhiều rồi, cho dù có nói thật, cũng không ai muốn tin sao? Có lẽ chính vì nguyên nhân đó, anh còn cố ý dùng giọng điệu nghiêm túc để nói, như vậy cô càng không nghĩ anh đang nghiêm túc.
Anh xem thường Nam Cung Nghiêu không dám đối mặt với chính tình cảm của mình, lựa chọn trốn tránh. Nhưng không biết bắt đầu từ lúc nào, anh cũng học được cách che giấu cảm xúc thật trong lòng mình.
Anh châm một điếu thuốc, phun ra vòng khói mờ nhạt, làn khói màu xanh che mờ đi tầm mắt của anh, đôi mắt hơi nheo lại.
Ở trước mắt anh, hiện ra nụ cười của Uất Noãn Tâm, bản thân cũng cười theo. Vươn tay ra, muốn vuốt ve cô, lại phát hiện đó chỉ là ảo giác của chính mình, tất cả đều là hư vô.
Vừa mới chia tay, anh lại nhớ cô nhanh đến vậy sao?
Sau lần đó, anh không còn có quan hệ gì với cô, trong lòng luôn cảm thấy trống vắng, giống như thiếu một mảnh nhỏ, lúc nào cũng nhớ đến cô, nhưng vẫn còn có thể nhẫn nhịn. Nhưng khi gặp lại cô, anh mới phát hiện bản thân nhớ cô nhiều hơn tưởng tượng. Vào giây phút cô gặp nguy hiểm, cũng chính là giây phút anh căng thẳng nhất trong đời, không ngờ đến, sẽ có một người con gái khiến bản thân nhớ nhung, run rẫy vì sợ.
Đây là, thích sao?
Hay chỉ là chưa từng thử qua, cho nên hiểu lầm khẳng định đó là thích sao?
Dù sao từ này cũng không có nghĩa chính xác, đối với anh càng xa lạ, anh không biết cảm giác thích là như thế nào.
“Sao anh lại hút thuốc rồi?” Một người phụ nữ là tẩy sạch lớp trang điểm, từ phía sau anh đi đến. Cô không phải là người phụ nữ có vẻ đẹp đặc biệt tuyệt với, nhưng cũng rất có khí chất thuần khiết.
“Không có gì.” Ngũ Liên dập tắt điếu thuốc, nghiêng mặt. “Em tắm xong rồi?”
Người phụ nữ ở phía sau, là tình nhân của anh, Lục Tường. Cũng là người duy trì quan hệ lâu nhất trong suốt một năm. Cô không phải người mẫu hay ngôi sao, mà là một thiên kim tiểu thư, nhưng không có tính tình của đại tiểu thư, cô hiểu chuyện, ngoan ngoãn, khiến anh rất yên tâm, cho nên anh mới để cô bên cạnh lâu đến vậy.
“Vâng! Anh có tâm sự phải không?” Lục Tường chuyển đến trước người anh, nhìn thấy anh lắc đầu, nhón chân hôn anh, lại bị anh né tránh. Cô nhận thức sâu sắc được sự bất thường của anh. “Anh……có người để thích rồi sao? Muốn tâm sự không?”
“Em chắc chắn thích hợp?”
“Chúng ta vẫn là bạn tốt, không phải sao?”
Cô để anh ngồi xuống, bản thân ngồi trước mặt anh. “Cô ấy là người con gái như thế nào? Rất đẹp phải không?”
“Đúng! Rất hấp dẫn.” Mặc dù anh đã gặp qua rất nhiều phụ nữ, nhưng vẫn cảm thấy khuôn mặt của cô tinh xảo nhất, không có chỗ nào đặc biệt đẹp tuyệt, nhưng khi kết hợp với nhau, đẹp không thể nói nên lời.
“Anh thích gì ở cô ấy?”
Ngũ Liên rơi vào trầm tư. Câu hỏi này, từ trước đến giờ anh chưa từng nghĩ qua. Nghĩ kỹ lại, hình như cô quả thật không có bất kỳ chỗ nào đáng để anh thích.
Nhát gan, nhu nhược, cứng đầu. Ở trước mặt anh, lại là một con hổ nhỏ giương nanh múa vuốt, nói một câu cãi một câu, chỉ thiếu điều chưa cưỡi lên đầu anh, không có chút dịu dàng ngoan ngoãn.
Nhưng ở cùng với cô, lại vui vẻ đến kỳ lạ, bản thân không thể nói rõ lý do tại sao. Mặc dù đấu khẩu, vẫn âm thầm nhìn cô, trong lòng đều cảm thấy ấm áp. Ngày trước ở bên một người phụ nữ chưa đến ba phút, anh đã bắt đầu thấy phiền, muốn nhanh chóng phát tiết rồi bỏ đi. Nhưng ở cùng cô, gần đây anh rất ít khi nghĩ đến mặt đó. Cũng muốn tìm hiểu cô đang nghĩ gì, cô thích cái gì.
Anh không biết điều này có phải thích hay không, tóm lại là quan tâm.
Nhìn thấy anh im lặng quá lâu, lúc thẫn thờ khóe miệng hơi mỉm cười, Lục Tường biết, anh đã động tình rồi, ngay cả bản thân anh cũng không biết.
Cô vẫn luôn ở bên anh, chưa từng chạm đến được tim anh. Mà cô gái kia quen biết anh chưa bao lâu, lại khiến anh để trong tim. Tình cảm là một việc, có lúc thực sự rất tàn nhẫn, cũng rất bất đắc dĩ.
Một lúc sau, anh mới nhàn nhạt mở miệng. “Không biết…..nói không rõ…..có lẽ đó không phải là thích, tự mình tìm phiền phức mà thôi…..” Anh trước giờ không thích bản thân phiền não vì những chuyện không xác định được, nhất là vẫn đề về tình cảm, đơn giản không cần nghĩ đến nữa. “Anh về đây, em nghỉ ngơi sớm chút đi!”
Lục Tường tiễn anh ra cửa, vốn định tỏ ra mạnh mẽ nhã nhặn một chút, để anh không cảm thấy cô không giống những người phụ nữ khác. Nhưng vẫn không kiềm chế được, trước khi anh mở cửa cô giữ lấy tay anh. “Hôm nay ở lại đây có được không? Em muốn anh ở bên em…..”
Cô đã biết trước, trong lòng người đàn ông này đang muốn gần gũi với người phụ nữ kia, rất nhanh, chính mình sẽ mãi mãi mất đi anh, cô khát vọng giữ lấy một chút ấm áp cuối cùng.
Ánh mắt của cô, không biết vì sao làm cho Ngũ Liên nhớ đến Uất Noãn Tâm, có chút không đành lòng. Muốn đẩy tay cô ra nhưng lại thu hồi trở lại, quay ngược lại xoa đầu cô. “Ngủ đi, anh ở lại!”
……………..
Giờ ăn trưa, hai cực trong phòng luật sư đã đạt đến tỉ số năm tám, ‘năm’ là phe phái của Uất Linh Lung, ‘tám’ là tổ nhỏ của Uất Noãn Tâm và Lương Cảnh Đường, vài người tụ lại một chỗ cười đùa nói chuyện, không khí coi như hòa hợp. Tất nhiên, nữ nhiều, bát quát cũng dữ dội như thế.
“Xem xem xem!” Trần Nhiên nháy mắt, Uất Noãn Tâm nhìn qua, là Nam Cung Nghiêu và Hướng Vi.
Trong thoáng chốc bầu không khí trở nên vô cùng áp lực, cúi thấp đầu không nhìn bọn họ, hận không thể biến thành hạt bụi nhỏ.
“Các cô không cảm thấy gần đây tổng tài quá không bình thường sao? Cứ hai ba ngày lại đến ăn cơm ở phòng ăn nhân viên, do đầu bếp nổi tiếng làm đồ ăn không hợp khẩu vị anh ta sao? Rõ ràng không thể nha! Noãn Tâm, anh ta không phải vì cô mới đến đây chứ?”
Tay của cô run rẩy làm đổ canh, cúi đầu càng thấp hơn. “Làm sao có thể chứ………nói đùa hoài……..”