Uất Noãn Tâm bị Nam Cung Nghiêu ép buộc nằm ở trên giường nghỉ ngơi hai ngày, mỗi ngày đều uuống thuốc bổ đủ ba bữa. Ngoài việc đó ra, chỉ có nằm, rất nhàm chán. Nhưng hôm nay, cầm điện thoại lúc lên mạng ngoài ý muốn phát hiện một video rất thú vị.
Lúc Nam Cung Nghiêu bước vào, cô xem rất hăng say, đến nỗi khi anh đi đến bên giường mới phát hiện, cuống cuồng giấu ở sau lưng.
Anh thấy cô lén lút, vươn một cánh tay ra. “Đưa đây!”
Cô giả vờ ngu ngơ vô tội vạ. “Ả? Anh đang nói gì vậy? Em không hiểu……….”
“Uất Noãn Tâm.” Trong giọng nói của anh đã trộn lẫn một sự nguy hiểm. “Đừng ép tôi động tay.”
Cô không còn cách nào, đành phải ngoan ngoãn đưa di động cho anh.
Nam Cung Nghiêu mở lên xem đoạn video, xem được một nửa, mặt mày đen thui, bàn tay cũng nắm chặt lại.
Da đầu của Uất Noãn Tâm run lên. “Cái đó……..thực ra hình ảnh đã được xử lý rồi…….người khác không nhìn ra đó là anh mà!”
Trong video hiển thị rõ ràng tình cảnh ngày Nam Cung Nghiêu ôm Uất Noãn Tâm xông ra ngoài nhà xưởng, gào to “bác sĩ, mau đến cứu cô ấy……….”
Tỷ lệ người xem đến năm mươi triệu lượt!
Bình luận gần một triệu lượt!
Mặt của Nam Cung Nghiêu xụ dài xuống, bàn tay nắm chặt lại, giống như muốn bẻ gãy cả cái di động.
Tên thối tha nào, dám quay đoạn video này, đã vậy còn dám tung lên mạng, chán sống rồi hả?
Để tránh người quay chịu khổ, Uất Noãn Tâm nói tốt: “Anh xem những bình luận của những người bên dưới, còn khen anh nữa nha, giống như lời bình luận này, nói anh là người đàn ông đáng yêu nhất thế giới nha, còn có lời bình luận này nữa nè, rất có bản lĩnh của một người đàn ông, vô cùng oai phong nha!”
Nhưng những lời này chẳng có ý nghĩa gì với Nam Cung Nghiêu, ánh mắt lạnh băng dừng trên khuôn mặt của Uất Noãn Tâm, cô không dám nói thêm gì nữa, im lặng đến đáng sợ. Cũng không phải cô quay, nhìn cô như vậy để làm gì chứ? Muốn giết người sao?
Nam Cung Nghiêu quăng điện thoại qua một bên. “Uống canh!”
“Anh hẳn không làm gì người quay chứ?”
Anh “hừ” một tiếng, dám quay anh, cũng nên chuẩn bị tâm lý mất mạng là vừa!
“Thực ra……….em rất cảm động, nếu như không có người đó, em cũng không biết………anh quan tâm em đến vậy.” Cô đỏ mặt. Đoạn video này, cô đã xem đi xem lại hơn ba mươi lần, mười lần đầu đều vừa xem vừa khóc.
“Em nghĩ quá nhiều rồi!”
“Ồ………” Anh là con vịt chết vẫn còn cứng họng, dù sao đoạn video cũng đã nói lên tất cả, cô còn âm thầm lưu lại trong điện thoại. Lúc rãnh rỗi, lấy ra xem, nghĩ đến anh cũng hay.
“Đừng nói nhiều lời nhàm chán nữa, uống canh đi!”
“Ả? Lại uống sao?” Mặt của Uất Noãn Tâm lập tức nhăm lại như trái khổ qua, lắc đầu liên tục. “Không uống! Không uống! Tuyệt đối không uống!”
“Em có lựa chọn sao?”
“Nhưng em thực sự đã uống đến ngấy rồi, sắp ói ra hết……….” Cứ ngửi thấy mùi này, cô liền buồn nôn. “Người suy nhược, uống hai cử đã có thể hồi phục trở lại rồi, đâu cần phải ngày nào cũng uống. Anh tha cho em được không, coi như em cầu xin anh đó……….”
“Uất Noãn Tâm……….” Anh kéo dài tên của cô ra.
“Có thể không cần không………” Cô đáng thương nhìn anh chăm chăm, hai mắt rưng rưng, giống như một con chó con.
Nhưng câu trả lời của anh lại dứt khoát. “Không được!”
“Không cần mà, có được không…….” Tiếp tục giả bộ đáng thương.
“Không!”
“Em thực sự không muốn uống mà! Trừ khi, anh tự tay đút em!”
Sắc mặt của Nam Cung Nghiêu đen thui. “Em đừng có được đằng chân lâng đằng đầu.”
“Anh vẫn ‘ép buộc uống canh’ đó thôi! Em mặc kệ, anh không tự tay đút em, em không uống!” Uất Noãn Tâm quay mặt đi, quyết định đấu tranh với anh cho đến cùng. Cô cũng không phải muốn làm nũng, chỉ là biết anh không bao giờ chăm sóc dịu dàng, cố ý ép anh. Cho nên trong lòng khẳng định anh sẽ không, cho nên không e dè gì.
Ai ngờ………
“Được!”
“Hả! Được cái gì chứ!”
Nam Cung Nghiêu lười trả lời câu hỏi ngu ngốc của cô, ngồi thẳng xuống bên giường cô, múc từng muỗng canh đưa đến miệng của cô. “Uống!”
Có nhầm không vậy, anh thực sự tự tay đút cho cô uống!
Uất Noãn Tâm mở to miệng, nói không nên lời.
“Ngu ngơ mở miệng làm gì chứ, nuốt xuống!”
“Ồ……….” Anh đã làm đến bước này rồi, cô dám ‘kháng lệnh’, tuyệt đối tự tìm đường chết. Chỉ nhấp từ ngụm nhỏ, uống hết canh rất cực khổ, mùi vị xông xuống tim, lại rất ngọt ngào. Cảm giác giống như đang nằm mơ vậy.
Thực sự rất thích anh như vậy, nếu như anh có thể luôn đối xữ với cô tốt như vậy thì hay rồi! Một mặt khác nói với chính mình, không thể quá tham lam, để tránh sau này thất vọng. Chỉ cần cảm nhận giây phút dịu dàng này của anh, đã đủ lắm rồi.
Nhìn thấy Uất Noãn Tâm đã hồi phục không ít, Nam Cung Nghiêu dành cả thời gian buổi chiều, xữ lý xong toàn bộ công việc chồng chất mấy ngày nay. Mười giờ tối mới về nhà, chuyện đều tiên muốn làm là đi thăm Uất Noãn Tâm. Mở cửa phòng, không thấy bóng người, nhất thời có hơi gấp gáp, kéo người giúp việc lại hỏi. “Người đâu?”
“Phu nhân ở trong vườn hoa!”
“Không phải tôi đã dặn, không thể cho cô ấy ra ngoài sao?”
Người giúp việc sợ đến nỗi người run lẩy bẩy. “Tôi, tôi có khuyên phu nhân, nhưng phu nhân nói………”
Nam Cung Nghiêu ngay cả kiên nhẫn nghe cô ấy nói hết cũng không có, bước nhanh xuống dưới lầu, đi thẳng đến vườn hoa, từ đằng xa đã nhìn thấy bóng dáng của Uất Noãn Tâm, trong lòng hơi an tâm. Trải qua chuyện đáng sợ đó, vừa không nhìn thấy cô, anh vô cùng bất an, sợ cô xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. Tim của anh, đã không thể chịu đựng sự giày vò này nữa rồi.
Cách Uất Noãn Tâm vài bước người giúp việc ở bên ngoài phát hiện Nam Cung Nghiêu, định gọi anh, anh lại làm động tác im lặng, vẩy tay bảo cô ấy lui xuống.
Anh đi về phía trước, không quấy rầy cô, cứ lẳng lặng như vậy chăm chú nhìn bóng dáng xinh đẹp của cô.
Trên người cô chỉ mặc một chiếc váy ngủ mỏng manh, ánh mắt sâu lắng nhìn về nơi xa xăm, không biết nghĩ gì, có một loại cảm giác khó có thể nắm bắt được. Bị ánh trăng chiếu nhuộm, có chút u buồn.
Làn gió đêm thổi bay mái tóc dài, bay ngang qua khuôn mặt trơn láng của cô. Sau lưng là một cảnh gợn lên của từng làn sóng xanh trên mặt hồ, với ánh trăng trải rộng.
Đẹp như tranh vẽ, còn cô, là cảnh đẹp nhất trong bức tranh đó.