Suốt cả chuyến bay trở về nước, Nam Cung Nghiêu chỉ nhìn ra cửa sổ không nói một tiếng nào, không biết anh đang nghĩ gì. Mỗi lần Uất Noãn Tâm quay đầu qua, chỉ nhìn toàn nhìn thấy một bên má của anh, lông mày cũng không giãn ra dù chỉ một giây. Cô rất muốn biết nguyên nhân bên trong, nhưng không dám hỏi, cũng rất lo lắng cho anh. Dựa theo trực giác, chuyện này, có liên quan đến cô gái ngày hôm qua.
Xuống máy bay, Nam Cung Nghiêu chỉ để lại một câu phải về công tay, rồi bảo Uất Noãn Tâm về nhà trước. Tối nay, anh cả đêm không về, còn cô mất ngủ nguyên đêm. Ngày hôm sau đến công ty với đôi mắt gấu mèo, tất cả các đồng nghiệp vây xung quanh, chia quà cho nhau.
Trần Nhiên xông qua vừa cướp giật vừa mờ ám nháy máy với cô: "Nghe nói, chuyến đi lần này tổng tài chỉ dẫn theo mỗi mình cô, ngay cả trợ lý Hướng của không có phần. Ở Paris một tuần, có cùng với tổng tài..."
"Không có!" Uất Noãn Tâm rất khó chịu.
"Thật hay giả đó? Cô nam quả nữ, ở cùng với nhau, nói không có tôi thực sự vẫn không tin đâu. Mặc dù tổng tài đã kết hôn rồi, nhưng đàn ông đầu khó tránh khỏi chuyện vụng trộm. Nếu như tổng tài đã nhìn trúng cô, cô tuyệt đối..."
"Để tôi một mình yên tĩnh chút được không? Cám ơn!"
Trần Nhiên nhìn thấy tâm trạng của cô tực sự rất tồi tệ, bĩu môi, bảo các đồng nghiệp khác về lại bàn làm việc của mình.
Uất Noãn Tâm chống tay lên đầu, nặng nề thở dài.
Chán nản, một chuyến du lịch Paris tốt đẹp, tại sao lại kết thúc một cách không vui như vậy chứ!
Buổi tối, Nam Cung Nghiêu cuối cùng cũng về nhà, Uất Noãn Tâm đặc biệt hầm một chén canh an thần bổ não rồi mang lên cho anh. Giấy tờ để lộn xộn trên bàn, nói rõ tâm trạng của anh lúc này có bao nhiêu tồi tệ.
Để chén canh xuống, giúp anh sắp xếp lại giấy tờ. "Uống canh trước đi, rồi hẳn làm việc!"
Nam Cung Nghiêu ngửa mặt ngã trên ghế sofa, nhìn vào rất mệt mỏi.
"Vai có đau không? Em giúp anh xoa bóp nhé!"
"Không cần, để tôi yên tĩnh một mình."
"Lúc phiền muộn, tìm một người trò chuyện sẽ tốt hơn. Anh không muốn trò chuyện sao? Liên quan đến hai ngày này...."
"Uất Noãn Tâm!" Nam Cung Nghiêu nặng nề gọi tên cô, khiến cho cả người cô run lên, có chút hoảng sợ nhìn anh.
"Đừng cho rằng ở Paris tôi đối xử với cô tốt một chút, thì cô có thể thăm dò suy nghĩ của tôi!"
Cô cúi thấp đầu, rất là bi thương: "Thực xin lỗi.." Cô làm sao biết được, anh đối xử tốt với cô chỉ giới hạn trong chuyến đi Paris. Trở về Đài Loan, tất cả đều trở lại bình thường. Cô không có mong đợi gì hơn, chỉ hy vọng lúc anh không vui, cô có thể quan tâm chia sẻ với anh, chỉ như vậy thôi. Nhưng ngay cả điều này, cô cũng không có tư cách.
Nam Cung Nghiêu không đành lòng nhìn cô chịu uất ức, vừa muốn đứng dậy ôm cô vào lòng, an ủi cô, thì dưới lầu đột nhiên vang lên giọng kinh ngạc của Hà quản gia. "Tam tiểu thư, sao cô lại quay về."
Nam Cung Nghiêu chỉ kiếp sợ trong một giây, sau đó gần như đẩy ngã Uất Noãn Tâm, xông thẳng xuống lầu.
Nam Cung Vũ Nhi thanh nhã đứng ở trong phòng khách, dáng người nhỏ nhắn, đáng yêu, tỏa sáng. Cô ấy nhìn thấy người đàn ông đứng cách mười mấy met, nở nụ cười rạng rỡ, đi vài bước về phía trước ôm lấy anh. "Nam Cung Nghiêu, đã lâu không gặp anh!"
Uất Noãn Tâm vừa xuống lầu, thì đã nhìn thấy cảnh này.
Cô ấy sao lại ở đây?
Nam Cung Nghiêu vẫn còn chìm trong kiếp sợ chưa phản ứng lại, thì Nam Cung Vũ Nhi đã buông anh ra, đi đến trước mặt Uất Noãn Tâm. "Lần trước quên giới thiệu với cô, tôi là Nam Cung tam tiểu thư, Nam Cung Vũ Nhi."
Nam Cung Vũ Nhi? Tam tiểu thư? Em gái của Nam Cung Nghiêu?
Uất Noãn Tâm ngơ ngác đưa tay ra. "Xin chào, tôi là..."
"Noãn Tâm đúng không? Thật ngại quá, tôi sống ở nước ngoài đã nhiều năm, không quen gọi chị dâu. Trực tiếp xưng hô với cô là ' Noãn Tâm', cô sẽ không để ý chứ!"
"Không để ý, không để ý." Đầu Uất Noãn Tâm trong chốc lát chưa thích nghi kịp. Chỉ cảm thấy trong nhà đột nhiên có thêm một 'Búp bê Barbie', khiến cô có áp lực quá lớn. Ở trước mặt cô ấy, cô quá tự ti.
"Hà quản gia, phiền bà mang hành lý của tôi lên lầu nhé." Nam Cung Vũ Nhi tự đi đến căn phòng quen thuộc của mình, cho thấy địa vị của chủ sỡ hữu.
"Để cho tôi!" Nam Cung Nghiêu nhấc hành lý lên, đi vào phòng với Nam Cung Vũ Nhi.
"Sống ở nước ngoài nhiều năm như vậy, cảm thấy ở nhà luôn thoải mái nhất, thân thiết quá đi!" Nam Cung Vũ Nhi nhảy lên giường, trêu chọc nói: "Sao nào? Mới ra nước ngoài có mấy năm, không biết em rồi sao?"
"........Sao em lại đột ngột quay về nước hả?" Nam Cung Nghiêu phát hiện chính mình lại khó khăn thốt ra từng chữ, lồng ngực nghẹt thở.
"Nhớ anh, thì quay về thôi! Anh là đồ khốn không có lương tâm, kết hôn cũng không nói với em một tiếng. Nếu như không phải em tự mình tìm ra, anh vẫn muốn giấu em đến khi nào hả?" Cô chống nạnh phản đối, dáng người xinh đẹp dịu dàng.
"Anh......"
"Thôi đi, em đại nhân có độ lượng, tha thứ cho anh!"
"Tối hôm qua, anh gọi điện thoại cho em, em cũng không nhận!"
"Lúc đó không phải em vẫn còn tức giận sao? Thấy xe của anh dừng ở dưới lầu một đêm. Lần sau nếu muốn làm chuyện này, thì làm ơn tìm một nơi ẩn nấp kín đáo chút được không? Xem em là người mù không bằng!" Cô lắc đầu than thở. "Anh đó............vẫn y như ngày trước, đầu óc cứng nhắc, lại cỗ hũ."
Nam Cung Nghiêu cười, cố gắng bình tĩnh hỏi: "Định ở lại bao lâu?"
"Anh đương nhiên hy vọng em mau chóng rời khỏi rồi, em không đi. Phải xem tâmt rạng đã, nếu anh đối xữ với em không tốt, em sẽ bám díu ở đây không đi, phiền chết anh!" Cô giả làm mặt quỷ. "Em còn tưởng rằng anh theo chủ nghĩ độc thân, không nghĩ đến cũng cổ lỗ sỉ đến vậy, học theo người khác chơi trò kết hôn. Lúc em gặp cô ấy ở trên đường, còn tưởng cô ấy là tình nhân của anh, không nghĩ đến..... Ha, thiếu phu nhân, cách xưng hộ này đúng là cao quý nha."
Cô giả vờ không để ý mà nói ra những lời này, trong lòng lại như có một cây kim đâm đau đớn. Giây phút đó, cô như bị sét đánh, không cách nào chấp nhận nổi, mới mất đi không chế mà quay đầu chạy trốn như vậy.
Sau đó suy nghĩ lại, cho dù kết hôn rồi, thì sao chứ? Kết hôn vẫn có thể ly hôn, cũng không phải ở với nhau suốt cả đời!
Người có thể cùng anh dắt tay nhau đến cuối đời, chỉ có thể là cô Nam Cung Vũ Nhi.
Người phụ nữ khác, không có tư cách!
Uất Noãn Tâm xuất ở trước cửa, gõ cửa. "Có cần tôi giúp gì không?"