Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!
“Nhưng mà, em thực sự rất sợ. Anh phái người đi tìm cô ấy không được sao? Tại sao phải nhất định tự mình đi tìm. Em cần anh………… anh ở lại đi………” Nam Cung Vũ Nhi gần như cầu xin, làm cho Nam Cung Nghiêu rất không đành lòng. Nhưng vừa nghĩ đến Uất Noãn Tâm lúc này không biết đang chịu nổi khổ gì, kiên quyết đẩy tay cô ta ra. “Em ngủ trước đi, anh sẽ quay về mau thôi!”

“Nam Cung Nghiêu………….. Nam Cung Nghiêu………….”

Anh vẫn đóng cửa lại, chỉ để lại cả căn phòng một màu đen.

Nước mắt trong mắt của Nam Cung Vũ Nhi đảo quanh, cô vô cùng tức giận, không cách nào chấp nhận được bản thân đã hạ giọng cầu xin anh rồi, anh vẫn chọn Uất Noãn Tâm, bỏ lại cô. Cho dù sau khi cố ý trốn tránh cô, mỗi lần trời mưa, anh vẫn sẽ ở bên cạnh cô, nhưng lần này………..

Uất Noãn Tâm với anh mà nói quan trọng đến vậy sao?

Cô thừa nhận, hôm nay cô nhìn thấy có mưa lớn, còn cố ý chạy ra ngoài. Nhưng cô không có ý nghĩ muốn tổn thương Uất Noãn Tâm, chỉ muốn để Nam Cung Nghiêu lo lắng. Nhưng lúc nhìn thấy cô ấy chạy ra ngoài tìm mình, cô không biết tại sao, không ngăn lại, mà trơ mắt ra nhìn cô ấy chạy ra ngoài mưa tìm cô.

Làm như vậy, đối với cô ấy không đúng. Nhưng tình yêu vốn ích kỷ, tổn thương người khác, cũng là điều không thể tránh khỏi, đây không phải lỗi của cô.

…………….

Nam Cung Nghiêu lái xe xuống núi, lớn tiếng kêu tên Uất Noãn Tâm. Đường núi trống trải vang vọng tiếng của anh, nhưng không ai đáp trả, mắt nhìn thấy mưa càng ngày càng lớn, lại không tìm thấy người, anh lo lắng muốn chết. Ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ, nếu như cô ấy xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì sao đây!

Cảnh gặp nạn ở Paris đó lại lần nữa hiện lên trong đầu, Nam Cung Nghiêu một chút bình tĩnh cũng không có, chạy qua chạy lại trên núi mấy lần cũng tìm không thấy, đem xe vứt ở bên đường, không ngại mưa to gió lớn chạy vào rừng tìm.

Đường núi rất trơn, cũng không có ánh trăng, mỗi bước đi, đều chứa nguy hiểm có thể ngã xuống núi bất cứ lúc nào. Nhưng anh đã không còn để ý đến những điều đó, trong đầu chỉ nghĩ đến một chuuyện, đó là tìm thấy Uất Noãn Tâm. Thậm chí anh nghĩ, nếu như cô xảy ra chuyện gì, anh sẽ chết cùng cô cho xong!

“Uất Noãn Tâm………… Uất Noãn Tâm……….. Em trả lời anh đi………….. Uất Noãn Tâm…………”

“Uất Noãn Tâm, em có nghe thấy gì không?”

Anh lo lắng đến nổi hai mắt đỏ hoe, trên mặt không phân biệt được đó là nước mắt hay nước mưa. “Uất Noãn Tâm……… Uất Noãn Tâm………..” Tiếng thét điên cuồng từ từ nhỏ lại, cuối cùng trở thành tiếng thì thầm. “Uất Noãn Tâm……. Em ở đâu………”

Xin lỗi, là lỗi của anh, anh không nên nói những lời tổn thương em như vậy. Em có thể mắng anh, đánh anh, nhưng xin em không cần dọa anh như vậy…………. anh thực sự rất sợ mất em…….. rất sợ rất sợ………..

Anh mù quáng lại nóng lòng tìm kiếm, lúc gần như tuyệt vọng, mơ hồ nhìn thấy có một người nằm sấp dưới tàng cây. Ánh mắt âm u chợt lóe sáng, chạy vài bước qua đó, lật người đó lại.

Thực sự là cô ấy!

Anh vừa hoảng vừa mừng, lay người cô. “Uất Noãn Tâm, tỉnh dậy! Tỉnh dậy! Em có nghe anh nói gì không?”

Mưa quá lớn, trút xuống làm cho cô không thể mở mắt được, cô không còn sức lực từ từ nhắm mắt lại, chỉ có thể phát ra tiếng yếu ớt. “Xin……..xin lỗi…….em không tìm được……….Vũ Nhi……… xin lỗi……….”

“Đừng nói nữa! Xin em đừng nói nữa! Em cố chịu đựng, chúng ta về nhà!”

“Vũ Nhi……….. vẫn chưa tìm thấy……..”

“Em ấy đã về nhà rồi! Xin em đừng lo lắng cho em ấy nữa, em nghĩ đến mình có được không!”

“Em không sao……… cô ấy bình an……. thì tốt rồi…….” Dùng hết sức lực nói xong câu cuối cùng đó, Uất Noãn Tâm rơi vào hôn mê.

Nam Cung Nghiêu cõng cô, bước từng bước khó khăn đi ra khỏi cánh rừng. Có mấy bước bị trượt chân, suýt nữa té ngã, nhưng vào lúc ngàn cân treo sợi tóc anh đã ngừng lại. Cho dù con đường trước mặt có khó khăn thế nào, anh cũng không thể xảy ra chuyện.

Bởi vì, trên lưng của anh còn đang cõng cô!

Trải qua khó khăn cũng ra khỏi cánh rừng, Nam Cung Nghiêu lái xe nhanh về nhà. Ôm lấy cô xông vào trong biệt thự, lớn tiếng bảo Hà quản gia tìm bác sĩ.

Nam Cung Vũ Nhi vẫn chưa ngủ, từng giờ từng phút luôn chú ý mọi động tĩnh bên ngoài. Cô cho rằng sau khi Nam Cung Nghiêu về nhà, sẽ lập tức đến tìm cô, nhưng một giờ trôi qua, anh vẫn không đến.

Cô rón rén xuống giường, mở hé cửa, vừa đủ để nhìn thấy Uất Noãn Tâm trong phòng. Bác sĩ đang khám cho cô ấy, Nam Cung Nghiêu ngồi ở bên giường, bộ dạng rất lo lắng. Cả người ướt sũng cũng không lo, trong mắt chỉ có Uất Noãn Tâm.

Điều này làm cho cô vô cùng ganh tỵ!

“Thiếu gia xin cậu yên tâm, phu nhân không có gì đáng ngại, chỉ là cơ thể suy yếu, lại dầm mưa, hơi phát sốt. Truyền vài chai nước biển, uống vài chén thuốc, hai ngày sau có thể khỏe lại. Bây giờ tôi đi lấy thuốc đây.”

“Ừ!”

“Thiếu gia, người cậu ướt sũng kìa, cậu đi tắm rửa đi, tôi sẽ chăm sóc thiếu phu nhân.” Hà quản gia nói.

“Bà mang quần áo đến đây, tôi tắm ở đây.”

“Vâng!”

Nam Cung Nghiêu tắm vội trong năm phút, lúc đi ra nhìn thấy Hà quản gia đang cho Uất Noãn Tâm uống thuốc, nói. “Để cho tôi!” Nhận lấy chén, cẩn thận đưa vào miệng của cọ. Một ít thuốc nước từ trong miệng cô chảy xuống, anh vội cẩn thận giúp cô lau đi.

Hà quản gia đứng ở một bên đợi, tận mắt nhìn thấy tất cả. Đại thiếu gia quan tâm thiếu phu nhân, còn hơn cả tam tiểu thư. Bà không chắc chắn, đây là chuyện tốt hay chuyện xấu!

Đút xong thuốc, Nam Cung Nghiêu vẫn ở bên giường chăm sóc Uất Noãn Tâm. Mặc dù bác sĩ nói cô không sao, nhưng anh vẫn không yên tâm. Quá lo lắng, cho nên đã quên luôn Nam Cung Vũ Nhi, ngay cả bản thân cũng không để ý đến.

Nhìn bàn tay lớn nhỏ, khuôn mặt hốc hác, trong lòng anh tràn đầy áy náy và thương xót. Thực ra anh rất muốn đối xữ tốt với cô, nhưng người tổn thương cô, làm cho cô đau khổ, lại là anh, anh đã hoàn toàn không biết phải làm sao với cô nữa.

Đau lòng, lại bất lực. Có lúc bản thân nghĩ, buông cô ra mới tốt cho cô. Nhưng, anh không nỡ buông tay, thực sự không nỡ.

Vừa nghĩ đến cuộc sống sau này không còn có sự xuất hiện của cô, cô không còn ‘phiền’ anh, không còn nhìn thấy những hành động đáng yêu của cô, liền cảm thấy như đột ngột bị cắt đi một khúc xương, đau đớn đến nghẹt thở.

Anh vuốt ve má của cô, một lần lại một lần nhẹ nhàng thì thầm. “Xin lỗi…… đã tổn thương em……. thực sự xin lỗi…………”

Hà quản gia bước nhẹ vào phòng, mặc dù không muốn quấy rầy, nhưng vẫn không thể không báo. “Đại thiếu gia, tam thiểu thư mời câu qua đó!”
Nhấn Mở Bình Luận