Uất Noãn Tâm lặng lẽ lao động cực khổ trong bếp, vo gạo nấu cơm, trong lòng cũng không quên nguyền rủa con sâu lười biếng nào đó mặt dày đến ăn chực cơm. Bản thân đói thì có quyền xông vào nhà người khác, sai bảo cô nấu cơm cho ăn sao? Có lầm không vậy trời! Cô cũng không phải đầu bếp nhà bọn họ! Dựa vào cái gì! Dựa vào cái gì!
Mặc dù trong lòng có ngàn cái khó chịu, nhưng vẫn mềm lòng ở trong bếp chịu cực khổ.
“Nhanh lên! Lề mề gì vậy…tôi đói rồi…” Ngũ Liên nằm dài trên ghế sofa, vừa bỏ nho vào trong miệng, vừa càm ràm hối thúc. Một chút ngại ngùng cũng không có, ngược lại còn coi đây là niềm vui, giọng nói càng ngày càng lớn. “Nhanh lên! Nhanh lên! Bụng đói đến dẹp lép rồi…”
Uất Noãn Tâm nổi điên, bưng đồ ăn ra ngoài, mặt mày đen thui. “Kêu réo gì hả? Gọi hồn sao?”
“Đúng là gọi hồn, bây giờ không phải đã gọi được hồn của em ra rồi sao?”
Tinh thần của Ngũ Liên phấn chấn sáp lại gần, vừa nhìn thấy đồ ăn, lông mày nhíu lại. “Chỉ ba món thôi à? Em cũng quá keo kiệt rồi!”
“Một món mặn một món xào một món canh, cũng coi là đầy đủ lắm rồi, được chưa? Anh đừng có quá đáng!”
“Cắt! Thật keo kiệt mà!”
“…………” Uất Noãn Tâm rất muốn bạo lực, nhưng cô sẽ không làm vậy, cho nên phải nhịn. Không nói lời nào xới cơm cho anh, múc xong canh, muốn được yên tĩnh một lát, ăn hết các món, nhưng Ngũ Liên lại rất có hứng thú tán dóc. “Có ba món thôi, sao làm lâu đến vậy hả? Tôi còn tưởng em đang chuẩn bị cả bàn tiệc đó……..”
“………Anh đánh giá quá cao về trình độ của tôi và sức ăn của anh rồi!”
“Trình độ của em, bổn thiếu cũng không ôm quá nhiều hy vọng. Về phần sức ăn, em cũng quá xem thường tôi rồi, một mình tôi có thể ăn sạch sành sanh.” Ngũ Liên ăn ngấu nghiến mấy miếng, đột nhiên xúc động thở dài, ánh mắt chân thành nhìn cô. “Em là người phụ nữ đầu tiên nấu cơm cho tôi ăn…”
Cứ tưởng câu sau anh nói nhất định sẽ êm tai, ai dè…
“Nhưng tay nghề sao lại tệ vậy chứ!”
Cả khuôn mặt của Uất Noãn Tâm méo xẹo, thất bại tràn trề.
Cô biết ngay mà, cái miệng anh có thể thốt ra lời hay ho gì chứ!
“Anh không thích ăn, cũng không cần gượng ép.”
“Đói bụng, cố gắng vẫn có thể chấp nhận được! Trước đây em cũng từng nấu cơm cho Nam Cung Nghiêu ăn sao?” Nhìn cô im lặng, lòng anh tràn đầy căm phẫn. “Tên kia thật thối tha mà dám đuổi em ra ngoài sao? Thực sự khốn khiếp không phải người!”
Cô cười khổ: “Anh cho rằng giữ được cái dạ dày của đàn ông, thì có thể giữ được trái tim của đàn ông sao? Hơn nữa, ngay cả dạ dày của anh ấy tôi cũng không giữ được!”
“Em cũng đừng buồn, nếu không được, vậy bắt đầu từ bổn thiếu đi! Bổn thiếu cũng không tốt đẹp lắm, nhưng so với tên thối tha kia vẫn mạnh hơn nhiều!”
Uất Noãn Tâm cười ngượng vài tiếng. “Cám ơn nha! Tôi hiện tại không có ý định nhảy vào một hố lửa khác!”
Ngũ Liên chỉ cười, cũng không vì mình mà cãi lại. Tính anh trời sinh đã phong lưu, nói chuyện từ trước đến giờ cũng chưa hề đứng đắn, bây giờ cô tất nhiên sẽ không muốn tin anh. Nhưng không phải có một câu nói ‘lâu ngày hiểu lòng người’ sao? Chỉ cần anh thực lòng đối xữ tốt với cô, cho dù cô là đầu đá, cũng có thể cho anh sự ấm áp!
Dùng cơm xong, Uất Noãn Tâm cam chịu đi rửa chén. Sở dĩ không một lời oán thán, là bởi vì dù có oán thán, thì có ‘chống lại thù ngoài xâm lấn, phản kháng xâm lược’ cũng không có thêm bất kỳ công dụng nào, tốn nước miếng nói những lời vô nghĩa. Kết quả rửa chén xong, đang định ‘mời’ anh về nhà, thì đại thiếu gia lười biếng thốt ra một câu. “Nhà bọn em có lò nướng không? Làm một cái bánh bông lan ăn đi!”
“Nằm mơ đi!”
“Đừng nhỏ nhen như vậy chứ, nhà hàng đều có món điểm tâm ngọt sau khi dùng cơm mà.”
“Ở đây là nhà tôi, không phải nhà hàng!”
“Em đối đãi với khách quý như vậy sao?”
“Tôi thực sự chưa bao giờ thấy qua khách quý nào không mời mà đến!”
“Này….Tôi vì em bọn qua đối diện ở, làm một cái bánh bông lan miễn cưỡng đến vậy sao?”
Uất Noãn Tâm định nói trả một câu ‘tôi cũng không cầu xin anh dọn qua’, nhưng nghĩ lại, anh quả thực đã giúp cô rất nhiều việc, đáp lại một cái bánh bông lan, cũng có lý. Mặc dù trưng bộ mặt bí xị với anh, nhưng vẫn đi vào bếp chuẩn bị. Nhào bột mì, đánh trứng gà, chuẩn bị những nguyên liệu đơn giản nhất để làm một cái Tiramisu.
Ngũ Liên đi đến cửa bếp, dựa vào cửa, lẳng lặng chăm chú nhìn bóng lưng của cô.
Cô thắt cái tạp dề hình Winnie Pooh dễ thương, đang chuyên tâm nhào bột mì. Vài sợ tóc rớt xuống ở bên mặt, dịu dàng và nhã nhặn, đẹp giống như tranh vẽ.
Một nụ cười hiện lên trên khóe môi, nhìn cô như vậy, anh cảm thấy một cảm giác an tâm trước đây chưa hề có, rất ấm áp, rất có cảm giác gia đình.
Hồi trước, anh chưa bao giờ nghĩ đến sẽ có một ‘gia đình’ thuộc về mình, cho rằng đó là điều trói buộc không cần thiết. Nhưng bây giờ, nếu như đối tượng là cô, có lẽ cũng là một chuyện không tồi.
Ít nhất trong giờ phút này, anh cảm thấy được, sự ấm áp này, đủ đế khiến anh cam tâm tình nguyên từ bỏ ‘rừng rậm’ bên ngoài, chỉ bảo vệ một mình cô.
Ngũ Liên ơi…. Ngũ Liên……… Xem ra mày thực sự bị trúng độc của cô…….. hơn nữa còn rất nặng…….
Uất Noãn Tâm bỏ bánh bông lan vào trong lò nướng, quay đầu qua thấy Ngũ Liên đang nhìn mình, nở nụ cười tự nhiên với anh. “Gấp đến vậy sao? Ngồi ở phòng khách đợi đi!”
Ngũ Liên im lặng bước lên trước vài bước, không nói chuyện một hồi lâu, lúc cô đang định mở miệng nói, liền kéo cô vào trong lòng, ôm thật chặt thật chặt.
“Đừng nhúc nhích, tôi chỉ muốn ôm em thôi!”
“…………”
Chính là cảm giác này, anh ao ước đã quá lâu. Cho đến giờ phút này, mới có cảm giác trái tim được lấp đầy. Anh thì thào bên tai cô, giọng nói dịu dàng trước giờ chưa từng có. “Đồ ngốc, mọi chuyện không cần ôm đồm một mình, nhớ kỹ còn có tôi. Cho dù xảy ra chuyện gì, tôi cũng sẽ là người xuất hiện đầu tiên, cho dù trời có sập xuống, tôi cũng chống đỡ thay em.”
Đối với người chịu quá nhiều uất ức và tổn thương như Uất Noãn Tâm, nhưng lời nói này thực sự hoàn toàn khiến cô đầu hàng.
Cô cảm động ôm lấy thắt lưng của anh, nức nở nói: “Cám ơn anh, luôn đối xữ với tôi tốt đến vậy….”
Hai người đều không nghe thấy tiếng mở cửa, cho đến khi một giọng nói gào thét như sấm sét nổ vang dội.
“Các người đang làm gì hả….”