Nam Cung Nghiêu chạy vội về nhà, Nam Cung Vũ Nhi nói là dạ dày của cô ta có hơi buồn nôn, ăn chén cháo thì ngủ rồi…. Đương nhiên, vẫn cần Nam Cung Nghiêu ở bên cạnh cô ta, làm ‘gối ôm hình người’ cho cô ta.
Nửa đêm, Nam Cung Nghiêu đang ngủ say, mơ màng cảm thấy có người đang sờ nơi dưới thân của anh, anh lập tức tỉnh lại. Kinh ngạc nắm lấy bàn tay kia. “Vũ Nhi, em đang làm gì vậy?”
Ánh trăng ngoài cửa sổ sáng ngời, đôi ngươi của Nam Cung Vũ Nhi cũng sáng khiến người khác kinh ngạc, khóe môi cong lên nở nụ cười mê hôn. “Anh từng có nhiều người phụ nữ như vậy, không lẽ không biết em đang làm gì sao?”
Nam Cung Nghiêu nhíu mày. “Đừng gây rối nữa, mau ngủ đi!”
“Em không gây rối, từ năm mười bốn tuổi, em vẫn một mực chờ đợi cho đến đêm nay, em muốn trở thành người phụ nữ của anh!” Giọng nói của cô ta rất dịu dàng rất quyến rũ, lại tràn đầy quyết tâm mãnh liệt.
Bàn tay phải phủ lên vùng kín của anh, vuốt ve, vỗ về một cách thành thạo. “Anh xem…. nó cũng cứng rồi….. không lẽ anh không muốn em sao?”
“Vũ Nhi!”
“Hở…. có nhiều đêm, anh đều cứng lên…. nó còn thành thật hơn anh nhiều.” Nam Cung Vũ Nhi dùng ánh mắt hấp dẫn anh, quyến rũ anh, từ từ cởi áo ngủ của mình.
Bên trong không mặc gì, cơ thể hoàn mỹ không chút khiếm khuyết cứ như vậy phơi bày trước mặt anh.
Một cơn sóng lớn đen xì nổi cuồng cuộng trước ngực, gơi cảm lại mê hoặc. Nụ hoa ở trước ngực dựng thẳng lên, thẹn thùng trắng nõn, chờ đợi người ta đến hái.
Vòng eo tinh tế, hai bên rốn có xăm hình một con phương hoàng, như ẩn như hiện, muốn giương cánh bay lên, rất mê người, cùng với bụi rậm kia, tất cả đều hoàn mỹ, cô ta đúng là báu vật trời sinh.
Thối nát mà lẵng lơ, phóng đãng lại ngây thơ, cả người tản ra vẻ đẹp kỳ dị. Khóe mắt nhếch lên, tản ra toàn bộ sức hấp dẫn vô cùng quyến rũ, trong sáng mà xinh đẹp, làm cho đàn ông không thể không động lòng.
Ánh mắt của Nam Cung Nghiêu lắng đọng một tia u ám, ánh mặt đột nhiên trở nên nóng rực, nhịp tim trong phút chốc dừng đập.
Khi thấy người phụ nữ mình yêu nhiều năm cứ trần trụi như vậy phơi bày trước mặt anh, cái cảm giác hấp dẫn này, quả thực không thể chống cự lại. Hơn nữa, anh còn là đàn ông.
Nam Cung Vũ Nhi nở nụ cười cực kỳ mê hoặc, ánh mắt ngang nhiên liếc nhìn phân thân của anh, đắc ý cười. “Anh xem, nó càng ngày càng cứng rồi kìa….” Từ từ ngồi xuống bên cạnh anh, vừa dùng ánh mắt quyến rũ, vừa chậm rãi cúi người xuống, đến gần má anh, hà hơi vào. “Anh không muốn em sao? Hử?”
Hô hấp của Nam Cung Nghiêu ngày càng khó khăn, quay mặt qua chỗ khác. “Vũ Nhi, đừng như vậy!” Tiếng nói của anh khàn khàn, giọng nói căng như dây cung.
“Anh vẫn mạnh miệng đến vậy….” Nam Cung Vũ Nhi cười nhỏ, trở tay tấn công xuống phân thân của anh, khiến cho anh như một luồng điện giật run rẩy. “Ưm…”
“Nghiêu…. em yêu anh rất nhiều rất nhiều năm, em biết, anh cũng yêu em. Để em làm người phụ nữ của anh, được không?”
Giọng nói của cô ta vô cùng mềm mại, mang theo một sự cầu xin và buồn phiền. Nhẹ nhàng cắn lấy vành tai anh, chiếc lưỡi linh hoạt xoay tròn trong ốc tai của anh, liếm láp, anh căng thẳng nắm chặt ra giường, muốn đẩy cô ta ra, nhưng cả người không có sức, khắp người như bị thiêu đốt.
Chỉ có thể cố gắng chịu đựng, rất khó chịu.
Xương quai xanh trắng nõn quyến rũ, da thịt láng mịn bóng loáng, đường rãnh sâu và sát nhau, ma sát, tất cả mọi phía đều kích thích anh.
Đôi môi mộng, cuối cùng cũng dừng ở trên môi anh, nhẹ nhàng cắn mút, luồng nhiệt từ đầu lưỡi phác họa trên môi anh, nụ cười yêu kiều, nở ra để dụ dỗ anh, chiếc lưỡi thơm tho thâm nhập, đi vào trong miệng anh, dây dưa với lưỡi anh ở nơi dày đặc mùi hương nam tính, lấy hết mọi khả năng có thể để khiêu khích anh.
“Vũ Nhi….. đừng, đừng như vậy…..”
“Rõ ràng anh cũng rất muốn em, không phải sao? Tại sao phải cố gắng đè nén xuống? Chỗ đó…. sắp phát nổ rồi….”
Cô ta nở nụ cười yêu nghiệt, cầm lấy tay anh, xoa lên chính nụ hoa của mình, vuốt ve, nắm lấy, miệng phát ra thoải mái phát ra tiếng rên rĩ.
“Ưm…a … Nghiêu, cầu xin anh muốn em…. muốn em…. để em trở thành….”
Chống cự, đã trở tành một chuyện cực kỳ đau khổ, Nam Cung Nghiêu khó có thể chống lại, thậm chí còn từ từ đáp lại cô ta. Một tay giữ chặt lấy ót cô ta, đè về phía mình, tay còn lại xen sâu vào trong làn tóc của cô ta. Nụ hôn này, ngày càng dai dẳng. Lửa nóng bùng nổ.
Nhưng ngay lúc này, trong đầu anh đột nhiên lóe lên khuôn mặt của một người.
Trong giây lát, lại nhớ đến căn biệt thự âm u lạnh lẽo kia, hai thi thể nằm trong vũng máu. Một cô bé ba bốn tuổi đang ôm con gấu winnie pooh, hoảng sợ nhìn mình.
Như gặp tiếng sét kinh hoàng!
Anh dùng sức đẩy Nam Cung Vũ Nhi ra, sức quá lớn, làm cô ta suýt ngã xuống đấy, kinh ngạc nhìn anh. Không rõ trong một dây trước anh còn đang mạnh mẽ phản ứng lại, tại sao đột nhiên lại đối xữ với mình thô bạo như vậy.
“Nghiêu….”
“Vũ Nhi, anh không thể muốn em!” Gân xanh trên cổ Nam Cung Nghiêu ‘thình thịch’ đập, hai tay nnắm chặt lại, đau khổ như bị trùng độc xông đến, cắn xe tim anh.
“Vì sao chứ?” Nam Cung Vũ Nhi đau khổ lại nhục nhã. Cô ta đã hạ thấp mình như vậy để quyến rũ anh, tại sao anh vẫn còn chống lại như vậy chứ?
“Anh không thể!”
“Bởi vì Uất Noãn Tâm sao? Anh yêu cô ta sao? Cho nên mới không muốn em sao?”
Nam Cung Nghiêu im lặng. Trong giây phút kia người đầu tiên anh nghĩ đến quả thực là cô ấy, anh không thể phản bộ cô ấy. Nhưng anh cũng có nguyên nhân khác, là anh giết chết ba mẹ của Vũ Nhi. Nếu như sau này cô biết cô mang chính mình cho một tên sát thủ lạnh lùng giết chết cha mẹ mình, cô nhất định sẽ đau đớn không muốn sống, anh không thể khiến cô đau khổ như vậy.
Nam Cung Vũ Nhi suy sụp, kêu gào như điên loạn. “Tại sao hả? Tại sao anh lại đối xữ với em như vậy? Cô ta chẳng qua chỉ là một con cờ để giao dịch trong chính trị, anh sao có thể yêu cô ta chứ? Tại sao lại đối xữ với em tàn nhẫn như vậy chứ?”
Nhảy bổ lên cắn xé xô đẩy đánh loạn. “Anh cút cho tôi…. cút đi…. tôi không muốn nhìn thấy anh! Cút!”
Nam Cung Nghiêu lặng lẽ nhìn cô ta, xoay người rời khỏi, để cô ta một mình đứng im tại chỗ, ôm lấy đầu khóc.
Trời gần sáng, đôi mắt sưng đỏ của Nam Cung Vũ Nhi tản ra một sự căm hờn khát máu.
Uất Noãn Tâm, tôi có chết cũng không tha cho cô!