Đợi thật lâu không thấy trả lời, Ngũ Liên nở nụ cười thất vọng, tựgiễu mình. “Em và Nam Cung Nghiêu ở bên nhau, làm sao có thể nghĩ đếnanh.”
“Anh đừng hiểu lầm, giữa chúng em không có gì đâu…..”
“Anh biết rõ, nhưng anh vẫn ghen tỵ. Hai ngày này, mỗi giây anh đềumuốn gọi điện thoại cho em, nhưng sợ em cảm thấy anh phiền phức, chánghét anh.”
Giọng điệu của anh giống như một đứa trẻ đang bối rối, làm cho UấtNoãn Tâm lo lắng. “Anh không cần phải lo lắng như vậy, bất cứ lúc nàoanh gọi điện thoại cho em đều được. Em đã không còn dính líu gì đến Nam Cung Nghiêu rồi, người bây giờ em quan tâm, là anh, em chỉ lo lắng cảm nhận của anh thôi.”
“Nhưng em lại bỏ đi cùng với anh ta, biến mất hết hai ngày…..”
Anh thừa nhận, khi anh biết tin cô đã làm thủ tục xuất viện từ LâmMạt, lúc cô bị Nam Cung Nghiêu dẫn đi, ngay lúc đó liền nổi nóng với Lâm Mạt. Xông thẳng ra cửa, muốn ‘cướp’ cô về.
Nhưng khi anh ngồi vào trong xe, đột nhiên nhịn xuống. Bởi vì, anh sợcô nhìn thấy, chính mình vẫn là cái tên Ngũ Liên cứ lo được lo mất, dễdàng xúc động. Anh hy vọng cô biết, anh tin tưởng cô.
Nhưng mà cố gắng nhẫn nhịn quá tra tấn người khác, cảm giác đau khổnày, ăn sâu vào trong xương tủy, mỗi phút mỗi giây chịu đủ loại giày vò.
“Anh nghe em giải thích………”
“Thôi quên đi, có lẽ anh quá hẹp hòi, cứ lo được lo mất.” Anh giả vờthoải mái, xoa nhẹ hai mái cô. “Em đã nói hai người không có gì, anh tin em! Miệng vết thương khép lại chưa? Còn đau không?”
“Đã khỏi rồi, anh không cần lo lắng đâu!”
“Ừ! Vậy anh yên tâm rồi. Công ty xảy ra chút chuyện, một mình Lâm Mạt giải quyết không xuể, anh phải về đây.”
“Ngũ Liên……..” Uất Noãn Tâm giữ anh lại, đỏ mặt có chút do dự, một hồi lâu mới có dũng cảm nói. “Em thích anh!”
Ngũ Liên đờ người, không kịp phản ứng lại.
Đây là lần đầu tiên cô tỏ tình với anh!
Mặc dù tạm thời chỉ là thích, nhưng anh tin, chỉ cần mình không từ bỏ, sẽ có một ngày, có thể kéo ‘thích’ trở thành ‘yêu’ thôi!
Bởi vì, anh rất yêu rất yêu cô!
“Đúng rồi, nói cho em biết một tin, ông anh đã thỏa hiệp một nửa rồi, đồng ý nói chuyện đàng hoàng với em.”
Hai mắt Uất Noãn Tâm sáng lên. “Thật sao?”
“Ừ! Người già giống y như một đứa trẻ, không thích sẽ giở tính giậndỗi, hò hét vài tiếng rồi cũng ổn. Hơn nữa, ông thương anh như vậy, anh thích mới là điều quan trọng nhất! Ông hẹn em ngày mai gặp mặt, đượckhông?”
“Đương nhiên được rồi! Chuyện quan trọng như vậy, có bận cỡ nào cũngphải nhích thời gian ra! Ngày mai em phải mặc gì mới đẹp nhỉ? Có cần mặc trang trọng một chút không? Hay là giản dị như vậy thôi, có cần phảimặc đồ công sở không?”
“Ông anh không phải là người nhà của em sao? Không phải căng thẳng như vậy, mặc như mọi ngày là được rồi.”
“Vâng! Em biết rồi! Em sẽ cư xữ thật tốt mà.” Không dễ dàng gì mới đợi được đến thời khắc này, Uất Noãn Tâm hiển nhiên rất vui. Cô hy vọnghôn lễ của cô và anh, có thể sớm được quyết định.
Một mặt, bởi vì cô rất muốn ở bên cạnh Ngũ Liên cả đời này. Nhưng vẫncòn một nguyên nhân khác cô có chút không muốn thừa nhận, là sợ tấmlòng thành của Nam Cung Nghiêu, sẽ làm cô dao động.
Vì thế, nếu như hôn lễ có thể sớm được quyết định, đương nhiên quá tốt rồi!
…………….
Cùng lúc đó.
Ở viện an dưỡng quân đội.
Người tư lệnh già Ngũ Chấn Quốc đang cùng với cấp dưới chú Đức đã đi theo mình nửa đời người tập thái cực quyền.
Phải kim cang đảo đối, xoay người khuỵ ngang, xoay người khụy phải,quét chân đẩy ngang, mỗi một chiêu thức, đều cực kỳ phiêu diêu như tiên.
Ông ngày trước thích vận động mạnh, nhưng mấy năm nay, cơ thể xươngcốt không còn được như trước, đã không thể làm những động tác mạnh. Chỉ có thể tập thái cực quyền, môn võ này giúp cho tinh thần của con người có thể an tĩnh nhất.
Gần đây tinh thần của ông cần nhất là bình tĩnh, bởi vì, cố gắng chấpnhận một người cháu dâu mà ông không thích với ông mà nói là chuyện khó khăn và vô cùng đau đầu. Nhưng ông bị ép đến đường cùng, miễn cưỡngchấp nhận, đương nhiên trong lòng không được vui vẻ.
Bên tai vang lên tiếng vỗ tay.
“Ngũ tư lệnh quả nhiên vẫn dẽo dai như năm nào!”
Ngũ Chấn Quốc không vui quay đầu lại. Không lẽ thanh niên bây giờ đầukhông lễ phép như vậy, không biết lúc ông đang tập luyện ghét nhấtngười khác làm phiền sao?
Chú Đức lập tức đi về phía trước. “Đây là quân đội, không được tự tiện vào, mời ra ngoài!”
“Tôi cố tình đến tìm Ngũ tư lệnh, nói về chuyện của Uất Noãn Tâm và đứa cháu trai ông yêu thương nhất đó.”
Ngũ Chấn Quốc dừng động tác lại, vẫy tay ra dấu với chú Đức. “Cô muốn nói gì?”
“Nghe nói Ngũ tư lệnh thương yêu nhất chính là đứa cháu trai Ngũ Liênnày, anh ta ở Đài Loan đi lầm đường, Ngũ tư lệnh cũng mở một mắt nhắmmột mắt, dễ dàng dung túng, cưng chiều. Cho nên theo tôi đoán, cho dùanh ta muốn cưới một phụ nữ đã từng kết hôn, cuối cùng ông cũng sẽ chấp nhận thôi!”
Ngũ Chấn Quốc giận dữ. Cô ta muốn làm ông tức chết sao?
Ông vốn đã rất không vui rồi, còn bị cô ta kích động như vậy, suýt chút nữa hộc máu mồm rồi!
“Điều tôi muốn nói đó là, nếu ông thực sự muốn tốt cho cháu trai ông,tốt nhất không nên đồng ý.” Nam Cung Vũ Nhi cười khẩy nói: “Nếu không,ông nhất định sẽ hối hận.”
“Cô là ai? Có tư cách gì ở trước mặt ta nói câu đó!”
“Tôi là ai? Nói ra có hơi phức tạp. Tôi vốn dĩ là người phụ nữ NamCung Nghiêu yêu nhất, nhưng Uất Noãn Tâm lại mưu ma chước quỷ quyến rũanh ấy, còn kết hôn với anh ấy. Người đàn bà này rất xảo quyệt, mặc dùđã chạy trốn, nhưng vẫn không chịu ly hôn với Nam Cung Nghiêu, cho đếngiờ, bọn họ vẫn còn là vợ chồng!”
“Sau khi cô ta về nước, tôi từng đi tìm cô ta, hy vọng cô ta niệm tình tôi và Nam Cung Nghiêu đã có con, đồng ý ly hôn, nhưng cô ta chết cũng không chịu, vẫn tiếp tục quyến rũ anh ấy, còn lợi dụng đứa con traicủa mình, và con gái của tôi!”
Nam Cung Vũ Nhi lấy một bức ảnh ra, là hình ảnh chụp lén bốn người ở công viên trò chơi.
Sắc mặt của Ngũ Chấn Quốc càng ngày càng khó coi.
“Như vậy cũng đành, nhưng còn ghê tởm hơn là, người đàn bà này vô liêm sỉ vừa độc chiếm Nghiêu, còn dây dưa với Ngũ Liên, muốn kết hôn vớianh ấy! Cô ta còn chưa ly hôn, vẫn dây dưa không dứt với Nghiêu, vốn dĩ không thể kết hôn với Ngũ Liên, cô ta chỉ đang lợi dụng anh ấy thôi.”
“Người đàn bà như vậy, ông vẫn yên tâm để cô ta bên cạnh Ngũ Liên sao? Chấp nhận cô ta làm cháu dâu của ông sao?”
“Đồ hèn hạ!” Vẻ mặt Ngũ Chấn Quốc giận dữ.
Nam Cung Vũ Nhi nhếch miệng lên nở nụ cười hả hê. Cô ta biết, mục đích của mình đã đạt được rồi!
So với tự mình ra tay, chiêu mượn đao giết người, càng an toàn hơn, mà còn ác độc, Ngũ Chấn Quốc quả nhiên là một công cụ rất tốt để cô talợi dụng.
Cô ta muốn tự tay hủy đi giấc mộng bắt cá hai tay của Uất Noãn Tâm, khiến cho ả ta thất bại thê thảm!