Sáng sớm hôm sau Nam Cung Nghiêu bị cơn đau đầu giày vò tỉnh dậy, mở mắt ra một hồi lâu mới biết mình đang ở nơi nào, cho đến khi nhìn thấy trên bàn học là hình chụp chung của Uất Noãn Tâm và Uất Thiên Hạo.
Chính anh cũng có hơi ngạc nhiên, sau khi say rượu lại chạy thẳng đến đây, anh chỉ muốn mượn rượu quên đi cô thôi mà! Trong đáy lòng, lại không thể từ bỏ cô như vậy sao?
Anh cố chống người ngồi dậy, đi đến phòng khách, thấy Uất Noãn Tâm đang dọn bữa sáng ra bàn, dáng người mảnh mái của cô chìm trong ánh nắng sớm, xinh đẹp hão huyền, không phải là thật, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể biến mất. Anh rất muốn ôm cô thật chặt, không để cô rời xa.
“Dậy rồi sao.”
“Ừm………….sau anh lại ở đây?”
“Nửa đêm hôm qua anh điên cuồng nhấn chuông cửa, vừa mở cửa ra, nhìn thấy anh say khướt ngã ở trước cửa. Nghĩ anh không thể lái xe được, nên cho anh ở lại đây một đêm.” Cô nói chuyện rất bình thản, giống như nói chuyện với một người xa lạ. “Nửa đêm còn quấy nhiễu người khác, sau này đừng làm vậy nữa.”
“Anh xin lỗi, khi anh uống say………………anh có nói gì không?”
“Điều nên nói, không nên nói, cũng nói hết rồi, anh muốn hỏi điều gì?” Cô quay đầu lại, vui vẻ liếc nhìn anh.
Nam Cung Nghiêu nghẹn lời trong chốc lát, cứ cảm thấy mỗi câu hôm nay cô nói đều đang châm chọc, anh nghe mà cảm thấy khó chịu.
Uất Noãn Tâm đương nhiên cũng biết, nhưng cô cố ý đó. Tối hôm qua nhìn thấy anh đau khổ, cô cũng khó chịu cả đêm. Hạ quyết tâm, không thể tiếp tục kéo dài nữa, nhất định phải nhanh chóng chặt đứt dây rối, nếu không hai người đều bị giày vò đến bị thươg tích đầy mình, đau đớn đến chết.
Cho nên, cô vẫn luôn cố gắng lạnh nhạt với anh. Có lẽ anh không chịu nổi thái độ này của cô, sẽ buông tay cũng nên.
Nam Cung Nghiêu không nói thêm lời nào, làm vệ sinh cá nhân xong, ngồi vào bàn ăn sáng.
Vừa ăn được một chút, Uất Noãn Tâm đem đơn xin ly hôn để ở trước mặt anh. “Ký đi, cứ kéo dài như vậy ai cũng không tốt.”
Anh ngừng ăn, nhíu chặt lông mày lại, không vui ngẩng đầu lên trừng mắt nhìn cô, lời vàng ý ngọc. “Anh đã nói rồi, anh không ly hôn.”
“Anh không cảm thấy mình như vậy rất mất tự trọng sao?” Cô hít vào, buộc chính mình phải nói những lời khó nghe nhất. “Giống y như một con chó ghẻ không có liêm sỉ, bám díu không buông. Anh không thấy phiền phức, nhưng tôi thấy rất phiền! Mau ký đi, chết sớm đầu thai sớm.”
Trong mắt Nam Cung Nghiêu lóe lên một ánh sáng sắc bén, tức giận đến nỗi trên cổ đã nổi đầy gân xanh. Trong lòng giận giữ như sóng biển nổi cuồn cuộn, cả người nổi đầy lửa giận, lại không biết nên trút ra như thế nào. Nghiến răng, nói một cách tàn nhẫn: “Em nhất định phải nói chuyện với anh bằng giọng điệu này sao?”
“Nếu không tôi phải nói chuyện với anh bằng giọng điệu gì? Cầu xin tôi cũng cầu xin rồi, nói cũng đã nói rồi, nhưng những lời khuyên bảo dễ nghe lại chẳng có tác dụng gì với anh! Dù gì cũng là vợ chồng nhiều năm, tôi cũng không muốn trở nên khó coi như vậy, chính anh ép tôi! Nếu như anh cứ kéo dài như vậy, có khó nghe hơn, tôi cũng có thể nói ra đó.”
Lời nói của cô càng ngày càng tàn nhẫn, chính là đổ thêm dầu vào lửa. Nam Cung Nghiêu nắm chặt tay lại, dường như bất cứ lúc nào cũng nện qua đó một đấm, giọng nói lạnh lùng rít qua từ kẽ răng. “Em nói lại lần nữa xem!”
“Có nói mười lần, một trăm lần cũng như vậy! Tôi muốn ly hôn! Tôi phải ly hôn.”
“Câm miệng!” Nam Cung Nghiêu nện một đấm thật mạnh xuống bàn, cơ thể cứng nhắc đứng lên, căm tức nhìn cô từ phía trên xuống, trong mắt đầy lửa. “Còn nói thêm một chữ nữa, có tin tôi giết em không hả!”
“…………..” Uất Noãn Tâm nuốt nước bọt, có chút sợ hãi. Cô biết tính anh, một khi bị chọc giận, chuyện gì cũng không thèm để ý, chuyện có đáng sợ hơn nữa cũng có thể làm được. Nhưng cô không tiếc bất cứ giá nào, cô cũng muốn chọc anh tức giận, trong cơn tức giận, có lẽ anh sẽ ký tên!
Cô ngang bướng nhìn anh, hai mắt lạnh lẽo cứng rắn. “Bây giờ người tôi thích là Ngũ Liên, tôi muốn kết hôn với anh ấy, anh đừng dám díu lấy tôi………”
Còn chưa kịp nói hết câu, đã bị Nam Cung Nghiêu bóp chặt cổ kéo đến tường, lưng tông thật mạnh lên đó.
“Tôi kêu em đừng nói nữa!” Nam Cung Nghiêu giống như một con sư tử bị chọc giận, thở hổn hển gào thét với cô.
Uất Noãn Tâm bị bóp đến nói không nên lời, hô hấp gián đoạn, cô nghẹt thở, hai mắt trợn trắng. Lúc đầu còn giãy dụa, đánh đá, trong cổ họng còn phát ra tiếng kêu cứu khàn khàn.
“Tôi cảnh cáo em, đừng khiêu khích tôi lần nữa!” Ngón tay anh bóp chặt, đốt tay vang lên tiếng “răng rắc”, hai mắt bốc lửa, tàn nhẫn nhìn cô giãy dụa trong tuyệt vọng.
“Buông……….buông tay……………”
“Em nói không ly hôn, tôi sẽ buông tay.”
“Buông……………tay……………”
“Nói đi! Nói em không ly hôn!” Anh tức giận gào thét, vẻ mặt dữ tợn bạo lực, bất chấp tất cả muốn ép cô hứa không bỏ rơi mình. “Em nói đi! Nói!”
Tầm mắt của Uất Noãn Tâm lờ mờ, trời đất xoay chuyển, cổ họng khô khan đến sắp sửa phun ra máu, nói từng chữ từng chữ: “Tôi…………phải…………..ly…………..hôn………………..”
“Em………….đáng chết!” Nam Cung Nghiêu gào thét, hận không thể bóp chết cô, hận không thể hủy diệt cả thế giới.
Nhưng ngay lúc Uất Noãn Tâm cho rằng mình sẽ bị nghẹt thở mà chết đi, lại bị anh đẩy xuống đất. Cô ôm lấy cổ mình ho khan đứng lên. “Khụ khụ khụ…………..” Dường như muốn nôn hết nội tạng trong bụng ra.
Khó chịu quá………………khó chịu quá………………..
Nam Cung Nghiêu lảo đảo lùi về sau vài bước, đau thương cười nhạo. “Tôi làm cho em chán ghét đến vậy sao? Cho dù chết, cũng không muốn ở bên cạnh tôi sao?”
Cô nhìn thấy anh đau khổ tuyệt vọng, đau đớn không nguôi, cũng có một chút không đành lòng, nhưng vẫn quyết tâm một cách tàn nhẫn, dứt khoát kéo anh xuống địa ngục. Cười nhạo. “Đúng vậy! Anh làm cho tôi rất buồn phiền, rất chán ghét. Cho dù chết, tôi cũng không muốn ở bên anh!”
Nam Cung Nghiêu gần như không chịu nổi đả kích, bước chân chao đảo, cơ thê lảo đảo sắp té, phải chống tay lên bàn anh để tạm thời có thể đứng thẳng.
Anh chưa từng tuyệt vọng đến như vậy, ngay cả lòng tự trọng cuối cùng cũng bị cô chà đạp đến không còn, thứ cảm giác bất lực dày đặc này cắn nuốt trái tim anh.
Anh bị ép đến gần chết, không ngờ cô vẫn tuyệt tình đến như vậy! Không lẽ cho dù anh làm gì, cũng không thể làm cho trái tim cô xoay chuyển sao?
Cô muốn anh chết đúng không?!!!
Trong giây phút đó, anh rất muốn chết cùng cô. Nếu như cái chết là cách duy nhất để ở bên nhau, anh cũng chấp nhận!