Mắt liếc nhìn đơn xin ly hôn chết tiệt kia, hai mắt của Nam Cung Nghiêu nhói đau, đỏ ửng màu máu, xé nhát tờ đơn xin ly hôn, quăng ở trước mặt cô.
Uất Noãn Tâm vô vọng nhìn đơn xin ly hôn bay rải rác khắp nơi, đau buồn cúi đầu. Cuối cùng cô vẫn thất bại, tại sao anh vẫn không chịu buông tha cho cô? Nhất định phải chém giết đến chết, anh mới chịu từ bỏ sao?
Cơ thể Nam Cung Nghiêu bởi vì tức giận ập mà tới mà phập phồng dữ dội, vẻ mặt dữ tợn, giận dữ cười: “Cho dù chết, cũng muốn ly hôn sao? Vậy thì hãy cùng nhau chết đi! Cho dù chết, tôi cũng không từ bỏ em đâu!”
“Ly hôn ư?” Anh cười nhạo, kiên quyết. “Mằm mơ!”
Bỏ lại câu nói đó, anh tông cửa xông ra ngoài, làm cánh cửa va đập thật mạnh.
“Bang….” Một tiếng nổ lớn, cả căng phòng như bị động đất.
Uất Noãn Tâm ngồi co gối dưới đất, tuyệt vọng mệt mỏi ôm lấy cơ thể lạnh băng của mình, cười nhạo, một giọt nước mắt từ khóe mắt chạy xuống.
Tại sao anh vẫn không chịu hiểu, tình cảm cướp đoạt bằng vũ lực không thể có được. Anh như vậy, chỉ làm cho quan hệ giữa bọn họ càng trở nên ghê tởm, ngay cả một chút hồi ức tốt đẹp cũng hầu như không tồn tại.
………………….
Buổi chiều hôm sau, Ngũ Chấn Quốc gọi điện đến, nói bóng gió hỏi Uất Noãn Tâm khi nào mới lấy được đơn xin ly hôn, cô cứ nói sẽ mau thôi, nhưng trong lòng lại không chắc chắn, cả một đêm bị quấy nhiễu đến không thể chợp mắt, thức trắng nguyên đêm.
Buổi sáng ngày tiếp theo đi làm bằng hai cặp mắt thâm quần, không thể chuyên tâm vào công việc, cái tên Nam Cung Nghiêu đột nhiên chớp nháy trên màn hình. Uất Noãn Tâm đột nhiên giật mình, do dư thật lâu, mới nhận điện thoại.
Bên kia vang đến giọng chất vấn trầm thấp của anh. “Em vẫn kiên quyết ly hôn sao?”
Tim cô tăng nhịp đập, ngón tay nắm chặt, nói ra một chữ. “Phải!”
“Mười giờ tối nay, tôi ở khách sạn chờ em.”
Khách sạn sao?
Trong lòng cô vang lên một tiếng ‘lộp bộp’, cảm giác có gì đó không đúng. Giả vờ bình tĩnh hỏi: “Có chuyện gì sao?”
“Em đến đó sẻ biết ngay!”
“Có thể đổi địa điểm khác không?”
“Nếu như em sợ, có thể lùi bước.”
Nhìn thấy anh ngắt điện thoại, Uất Noãn Tâm vội gọi lại cho anh. “Anh cho tôi địa chỉ đi!”
Mặc dù không biết anh có âm mưu gì, nhưng chỉ cần có một cơ hội, cô sẽ giữ chặt, quyết không từ bỏ.
…………..
Chín giờ năm mươi phút tối, Uất Noãn Tâm tới khách sạn như đã hẹn. Đứng ở trước cửa năm phút, cuối cùng cũng lấy hết can đảm gõ cửa. Cô không chắc có phải mình suy nghĩ quá nhiều hay không, nhưng ở những nơi như khách sạn này, cô luôn cảm thấy rất tà ác, động cơ không trong sạch.
Có lẽ, cô nên hẹn thời gian địa điểm khác.
Nhưng anh sẽ cho cô cơ hội lần nữa sao?
Đang lúc chần trừ không quyết định được, thì cửa mở ra
Dáng người cao ngất của Nam Cung Nghiêu hiện ta trước tầm mắt cô, trên người anh mặc áo ngủ, vạt áo mở rộng ra, lộ ra lồng ngực màu đồng khỏe mạnh, hai chân bên dưới thẳng dài, đường cong tuyệt đẹp, như một bức điêu khắc.
Vừa mới tắm xong, đầu tóc ướt sủng, gợi cảm hấp dẫn, tỏa ra mùi vị có chút không tốt lành.
Vẻ quỷ quái làm cho cô sợ hãi, dưới chân muốn chạy trốn.
“Đừng rất lâu rồi sao? Vào đi!”
Nhìn thấy không do dự không quyết định, anh lấy tay kéo cô vào phòng.
Uất Noãn Tâm lảo đảo, suýt nữa té ngã xuống, càng cảm thấy căng thẳng hơn.
Nam Cung Nghiêu mở một nụ cười xinh đẹp, đi đến quầy bar. “Uống rượu không?”
“Không, không cần đâu!”
“Whisky nhé?”
“………..”
Anh rót hay ly rượu, đặt ở trên bàn trà, tư thế vô củng thoải mái thư thái ngồi xuống ghế sofa, bắt chéo hai chân, mỉm cười đánh giá cô. Ánh đèn màu lam ở quầy bar chiếu lên mặt anh, hình thành một vùng âm u không xác định được ở một bên mặt, u ám gian ác.
Uất Noãn Tâm bị ánh mắt của anh làm cho bối rối, căng thẳng nắm chặt túi xách, hô hấp dồn dập, cắm chặt môi.
Cảm giác lo lắng không yên này, giống như hai người sắp sửa xảy ra chuyện gì đó, tự dưng nghĩ đến cuộc giao dịch quan hệ giữ khách làng chơi và gái điếm, rất dơ bẩn, cũng rất nguy hiểm.
“Em cỏ vẻ rất căng thẳng nhỉ?” Nam Cung Nghiêu lắc tròn ly cao chân, xuyên qua màu đỏ của dung dịch đánh cô, nghiền ngẫm rồi cười, mang ý châm chọc. “Hôm qua, không phải em rất kiêu ngạo sao? Sức mạnh đó đâu rồi?”
“Muốn gì, anh nói mau đi! Tôi còn có chuyện.”
“Sao nào? Gấp gáp muốn chạy đi tìm Ngũ Liên đến vậy, ngay cả mấy phút cũng không muốn cho tôi sao? Nếu đã như vậy, em có thể đi. Nhưng mà chuyện ly hôn, đừng bàn nữa!”
Uất Noãn Tâm nhíu lông mày lại, cô rất chán ghét trò chơi mèo vờn chuột này của anh, cũng rất ghét vẻ mặt tao nhã cùng nụ cười xấu xa kia, hận không thể nhào lên xé rách mặt anh!
“Anh muốn sao nào?”
“Ngồi!”
Cô đành nén giận, ngồi xuống.
“Thấy em căng thẳng vậy, uống ngụm rượu, để giảm bớt đi.”
“Tôi không muốn uống!”
“Sao nào? Sợ tôi bỏ thuốc hử?” Anh cười mỉa.
“……………”
“Em yên tâm! Tôi chẳng thèm sử dụng thủ đoạn đê tiện đó đây. Muốn em cam tâm tình nguyện cởi sạch quần áo, tôi có thừa thủ đoạn, không tin em có thể thử.”
Cô càng ngày càng nóng vội. “Nam Cung Nghiêu, rốt cuộc anh muốn làm gì?”
“Đừng nóng nảy như vậy, em sẽ sớm biết thôi. Bây giờ uống rượu, có lợi về sau đó.”
Uất Noãn Tâm đành phải uống một ngụm rượu. “Bây giờ anh có thể nói chưa?”
“Tôi đồng ý ly hôn.”
Cô còn trong sự kinh ngạc chưa hoàn hồn lại, lại nghe thấy anh nói tiếp: “Chỉ cần em chấp nhận một điều kiện của tôi!”
Nhìn anh như vậy, có thể nghĩ đến cái gọi là điều kiện nhất định rất ‘khắc nghiệt’, Uất Noãn Tâm bèn hỏi: “Điều kiện gì?”
“Em ở với tôi một đêm.”
Cô nhíu lông mày, cho rằng mình nghe lầm. “Anh nói gì hả?”
Ánh mắt anh sáng rực, từng chữ từng lời, nói rõ ràng mạch lạc: “Em ở với tôi một đêm!”