Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!
: Sự tổn thương độc ác - P1

Nửa đêm Nam Cung Nghiêu mới về đến nhà, vừa bật đèn lên, thì một bóng dáng lạnh lẽo giống như cương thi đập vào mắt anh, anh ngạc nhiên, rồi khẽ nở nụ cười, trong mắt tràn ngập sự lo lắng. "Tại sao em còn chưa ngủ? Đào Đào đâu rồi?"

"Đào Đào sao?" Nam Cung Vũ Nhi cười mỉa, vẻ mặt rét căm như ban đêm, sắc mặt tái mét, cả người tức giận đến nỗi tản ra sự lạnh lẽo như băng. Nhướng mắt lên, lạnh lẽo đánh giá anh, chế giễu. "Trong lòng anh còn có Đào Đào sao? Em còn cho rằng trong lòng anh chỉ có con hồ ly tinh Uất Noãn Tâm kia thôi chứ."

Nam Cung Nghiêu không lên tiếng, cởi áo vest ra, rót cho mình một ly nước. Vừa mới uống xong, thì bị Nam Cung Vũ Nhi ném bay đi, gương mặt vốn xinh đẹp như búp bê barbie giờ đã méo xẹo vì giận dữ. "Anh nói chuyện đi chứ, có phải anh đi tìm con nhỏ Uất Noãn Tâm kia phải không? Còn hôm cử hành hôn lễ của cô ta, chính anh bắt cô ta phải không? Các người đã đi đâu hả?"

"Em nghĩ quá nhiều rồi, lúc đó anh đang làm việc."

"Nói dối! Em đã đến công ty anh rồi, Hướng Vi nói hai ngày đó anh về rất sớm."

Nam Cung Nghiêu không còn lời nào để nói, biết mình không lừa được cô. Thực ra, anh cũng không thích nói dối, nhưng vì nghĩ đến cảm nhận của cô thôi. Nếu đã bị cô vạch trần rồi, anh cũng muốn làm cho rõ luôn. "Đúng, anh ở bên cô ấy."

Anh không thừa nhận, thì Nam Cung Vũ Nhi tức giận vì anh lừa dối cô, nhưng khi anh đã thừa nhận rồi, lại giống như bị sét đánh, đẩy vào hố sâu thăm thẳm. Anh dám thản nhiên thừa nhận như vậy, không hề nghĩ đến cho mình một câu giải thích. Ở trong mắt anh, cô đã không còn là gì của anh sao?

Nhìn thấy mặt cô thoáng chốc trở nên tái mét, trắng bệch giống tờ giấy, trong lòng Nam Cung Nghiêu cũng khó chịu. Dù sao, cô cũng là một trong những người thân mà yêu quý nhất, anh rất quan tâm cảm nhận của cô, đương nhiên cũng không muốn nhìn thấy cô buồn khổ.

Anh rất oán hận chính mình năm năm trước sau khi say rượu đã làm chuyện đó với cô, nếu không, bọn họ bây giờ vẫn còn là anh em với nhau, cũng sẽ không có thêm sự ràng buộc là Đào Đào. Sự ra đời của Đào Đào, làm cho mọi chuyện trở nên phức tạp. Anh từng nghĩ sẽ vì cái gia đình này mà quên đi Uất Noãn Tâm, anh cũng đã từng cố gắng. Nhưng anh làm không được, chính là không thể làm được.

"Vũ Nhi........" Nam Cung Nghiêu đau lòng xoa hai má của Nam Cung Vũ Nhi, cô lại phản ứng gay gắt mà lùi về sau vài bước, khàn giọng rống to, "đừng đụng vào em!"

"Anh xin lỗi........."

"Xin lỗi sao?" Cô cảm thấy rất nực cười, "anh cho rằng chỉ một câu xin lỗi nhẹ nhàng, có thể bù đắp lại hết mọi thứ sao? Điều em cần không phải câu xin lỗi của anh, mà là tình yêu của anh, là anh mãi mãi ở bên cạnh em và Đào Đào."

Nam Cung Nghiêu đắn đo trong chốc lát, trả lời. "Anh làm không được! Anh đã từng nói với em, trái tim của anh đã không còn ở đây rồi, anh cũng không có cách nào lấy em làm vợ."

"Tại sao không thể hả?" Nam Cung Vũ Nhi bật khóc, lời lẽ mang theo sự van xin. "Anh đã từng yêu em đến vậy mà, tại sao không thể yêu em thêm lần nữa giống như trước. Anh cố gắng thêm nữa không được sao? Em tin, em tin chỉ cần anh muốn, anh vẫn có thể yêu em mà!"

"Yêu một người, không cần phải cố gắng. Không yêu là không yêu, mà một khi đã yêu rồi, giống như bị trúng độc vậy, không có cách nào thoát khỏi cả."

Vì thế, anh cũng cảm thấy rất đau khổ. Tại sao anh lại yêu một người con gái đến tận xương tủy, mà người đó lại còn là con gái của kẻ thù, cố ý làm cho anh không có cách nào chặt đứt tình cảm của anh dành cho cô ấy, ngược lại càng ngày càng lún sâu hơn nữa!

Nếu như không yêu, thì tốt biết mấy, tất cả cũng trở nên dễ dàng hơn.

Anh cũng không cần phải đau khổ đến vậy!

"Anh nhất định phải đối xử với em và Đào Đào vậy sao?" Trái tim của Nam Cung Vũ Nhi vỡ nát, mất hết mọi can đảm. "Anh đã từng hứa với em, sẽ chăm sóc em cả đời. Anh đã quên hết rồi sao?"

"Anh không quên! Anh chấp nhận chăm sóc em và Đào Đào, nhưng mà.......... không phải lấy danh nghĩa là một người chồng và một người cha." Có lẽ điều này rất tàn nhẫn, nhưng anh vẫn phải nói rõ tất cả. Sự tổn thương này với cô, sau này mới có thể giảm xuống đến mức thấp nhất. Cho dù ngay giờ phút này đây, sự tàn nhẫn làm cho cô khó mà chấp nhận được.

"Nam Cung Nghiêu.......... anh......" Nam Cung Vũ Nhi ôm lấy lồng ngực mình, vừa khóc vừa cười. "Anh cho rằng........... sau khi anh nhẫn tâm tổn thương tôi xong, tôi sẽ mở to mắt để các người được hạnh phúc sao? Anh chờ đó............ tôi sẽ không bỏ qua cho các người........"

Cô khóc bỏ ra ngoài, Nam Cung Nghiêu đuổi theo vài bước, cuối cùng cũng dừng lại, nắm tay lại, ánh mắt mâu thuẫn.

Rõ ràng biết rõ đoạn tình này sẽ làm tổn thương rất nhiều người, nhưng anh vẫn cố chấp, không trách khỏi tàn nhẫn. Nhưng mà, chính bản thân anh cũng không muốn thế!

...............

Hai ngày liên tục gọi điện thoại, cũng không có người nghe, Ngũ Liên rốt cuộc cũng không thể chấp nhận sự đau khổ, bay thẳng đến nhà Uất Noãn Tâm, bấm chuông liên tục, nhưng không có người mở cửa. Anh nóng vội dù sức đập cửa, "Noãn Tâm, em mở cửa đi, anh biết em ở trong đó, em mau mở cửa đi! Mau mở cửa đi mà!"

Anh gọi rất lâu nhưng không có ai trả lời, anh bắt đầu cảm thấy tuyệt vọng, tiếng kêu gào dần dần trở thành cầu xin, "Noãn Tâm........... em mở cửa đi.............. xin em mau mở cửa đi............. em không thể đối xử với anh như vậy............. Noãn Tâm............ anh vẫn có lời muốn nói............. xin em mở cửa đi.............. em mở cửa đi mà...."

"Noãn Tâm......... anh muốn gặp em............ có chuyện gì............... chúng ta đối mặt nhau nói rõ được không? Đừng đối xử anh như vậy............... Noãn Tâm.............. anh xin em đó............"

Ban đêm, trở nên yên tĩnh đến kỳ lạ, trong không khí vang lên lời cầu xin đau khổ của Ngũ Liên. Sắc bén giống như một con dao, từng nhát từng nhát, tàn nhẫn đâm vào trong trái tim của Uất Noãn Tâm, nước mắt rơi lã chã.

Cô che tai mình lại không ngừng lắc đầu, không muốn nghe những lời cầu xin đó của anh, nhưng những âm thanh kia từng chữ không ngừng lọt vào tai cô, tra tấn thần kinh của cô.

Nhưng cô rất dơ bẩn, không có mặt mũi nào để gặp anh, cô không biết phải đối mặt với anh như thế nào.

Cho dù gặp rồi, cũng chỉ làm anh đau khổ, cô không đành lòng. Nhìn ánh mắt tuyệt vọng của anh, làm cho cô đau đớn khôn nguôi.

Cô không biết rốt cuộc mình phải làm như thế nào mới tốt đây?

"Noãn Tâm............ em ra đây đi........... anh xin em đó............. em ra đây đi.............."

Xung quanh lần lượt bật đèn lên, tiếng giận dữ của hàng xóm vang đến.

"Đêm hôm khuya khoắt ồn ào gì hả, có để cho người ta không vậy."

"Nửa đêm còn gào khóc ỷ oi gì, có đạo đức không vậy."

"Mau mở cửa cho anh ta đi, ồn chết đi được!"

Tiếng mắng chửi vang lên khắp nơi, làm cho Uất Noãn Tâm không thể không mở cửa.
Nhấn Mở Bình Luận