: Đòi hỏi một cách bá đạo
Hơ? Lẳng lơ sao? Đói khát sao? Nghe xem anh ta đang nói gì kìa? Ở trong mắt anh, cô là người phụ nữ không biết xấu hổ đến vậy sao? Anh có tư cách gì nói câu đó chứ, cả thế giới này người không có tư cách sỉ nhục cô chính là anh, Nam Cung Nghiêu!
Sự tức giận đã xông thẳng lên não, Uất Noãn Tâm chống trả lại một cách quyết liệt.
"Đúng vậy! Anh nói đúng đó! Tôi không thể thiếu đàn ông được đó. Cho dù tôi đi đến đâu, xung quanh đều phải có rất nhiều đàn ông, tôi cảm thấy rất sung sướng khi được đàn ông vây quanh đó. Nhưng dù tôi có thiếu đàn ông như thế nào, tôi cũng không thèm anh, anh làm cho tôi cảm thấy thật ghê tởm! Cho dù đàn ông trên thế giới này đều chết sạch, tôi cũng sẽ không.......... ưm........."
Một chữ Nam Cung Nghiêu cũng không muốn nghe tiếp, thì đã hôn thẳng lên môi cô. Giữ chặt hai đôi tay đang giãy dụa của cô trên đỉnh đầu, tức muốn điên lên, thiếu điều muốn xé xác cô ra.
Anh giống như một con báo săn bị chọc giận, gấp rút lóc da xẻ thịt con mồi, nuốt vào trong bụng. Bắt lấy cô, đè chặt trên tường, cả người cô gần như dính chặt trên vách tường.
"Buông ra........ ưm........ Nam Cung Nghiêu anh mau buông tôi ra.......... anh buông ra đi........... anh cái đồ khốn khiếp này, mau buông tôi ra........."
"Suỵt, bé Thiên đang ở ngoài, chắc em cũng không muốn con nhìn thấy đâu nhỉ?" Nam Cung Nghiêu nở nụ cười lạnh lẽo với cô, nói xong, vươn một cánh tay ra, khóa cửa phòng lại. Càng oán hận cô, thì anh càng muốn cô, nóng vội không chịu được muốn chiếm hết mọi thứ của cô, đẩy cô vào khoảng không, khiến cô chỉ có thể thuộc về mình.
"Ưm....... anh đừng đụng vào tôi........... tôi hận anh........."
Anh cắn gặm liếm láp trên cái cổ trắng nõn của cô, nở nụ cười chế giễu với ánh mắt tràn đầy oán hận của cô. "Hận tôi sao? Vậy em cứ tiếp tục hận tôi đi............. giữa chúng ta, vốn dĩ chỉ có hận thù thôi."
Mà không có tình yêu!
"Cho nên chúng ta cùng nhau xuống đi ngục đi........." Anh nói câu này với vẻ hung ác, động tác ở bên dưới cũng rất hung tợn, kéo quần ở bên dưới người cô xuống, chôn người mình vào sâu trong cơ thể cô.
Cơ thể khô khốc bị xâm phạm một cách tàn bào, cơ thể bị anh đè mạnh lên tường, đèn nén tới biến dạng, Uất Noãn Tâm cắn chặt môi, nhưng thỉnh thoảng vẫn phát ra tiếng kêu đau khổ, "a....."
Cả cơ thể đón nhận trong sự tuyệt vọng, mái tóc bay phấp phới giống như thác đổ, trong sự đau khổ còn mang theo một vẻ đẹp thướt tha.
"Kêu lên đi, tại sao không kêu? Nhẫn nhịn không khó chịu sao?" Biết rõ bé Thiên ở bên ngoài, cô không dám kêu, nên Nam Cung Nghiêu càng có ác ý khiêu khích cô hơn.
Hai bàn tay to lớn bao bọc nơi đẫy đà của cô, năm ngón tay bóp chặt, xoa nắn thật mạnh, giống như muốn bóp nát nó ra, cô đau đến mức thở không nổi.
Ở bên dưới không ngừng ma sát, ở trong cơ thể cũng không tự chủ chảy ra ít dịch, làm giảm bớt sự đau đớn, cũng bắt đầu dâng lên một sự thoải mái đến kỳ lại, trên làn da trắng nõn của cô cũng bắt đầu đỏ ửng lên.
Nam Cung Nghiêu biết cô cảm cảm giác, nhưng vẫn còn cắn răng chịu đựng, bướng bỉnh muốn chết, anh rất ghét dáng vẻ này của cô, nên động tác của bên dưới càng mạnh mẽ hơn.
Cả người Uất Noãn Tâm run rẩy, bị ép buộc phải bắt kịp tiết tấu của anh, nhưng cám cảm giác thoải mái da thịt này, làm cho cô khó mà chấp nhận được, trong lòng lại vì thế mà càng đau khổ hơn.
Không nên như vậy, cô không nên có cảm giác với anh mới đúng! Không lẽ giống như anh nói, mình là một người phụ nữ lẳng lơ sao? Không! Cô không phải vậy!
Ngay lúc quan trọng nhất, Nam Cung Nghiêu gia tăng tốc độ, điên cuồng ra vào, nhấc mông của cô lên. Trong hai đôi mắt đỏ au tỏa ra sự tức giận, gần nhẹ, "kêu đi! Kêu ra đi!"
"A......"
Cô phát ra tiếng thét chói tai trong lúc lên đỉnh, Nam Cung Nghiêu cũng giải phóng mình trong cơ thể của cô.
Cơ thể ướt át của hai người dính chặt vào nhau, rất lâu cũng chưa rời khỏi.
Vài phút trôi qua, tất cả mới bình tĩnh trở lại. Một sự xấu hổ dâng lên trong lòng, hai mắt Uất Noãn Tâm đỏ hoe, dùng sức đẩy Nam Cung Nghiêu ra. "Đồ cầm thú, anh đừng dụng vào tôi!"
"Tôi cầm thù sao? Vậy em chính là gái rồi." Anh trả lời không chút nể nang gì, "Người vừa tới đỉnh, cũng đâu chỉ một mình tôi! Em cũng nên xem thử dáng vẻ vừa nãy của em hưởng thụ biết bao nhiêu."
"Câm miệng đi!"
"Sao nào? Em không muốn nghe? Nhưng cơ thể của em đáp lại rất mãnh liệt mà. Ở dưới cơ thể của mỗi người đàn ông, em đều rên rỉ giống lúc nãy sau?" Trước mắt hiện lên cảnh cô nằm ở dưới cơ thể của Ngũ Liên giống như vậy, Nam Cung Nghiêu chỉ muốn giết người.
Cô là của riêng anh! Người phụ nữ của anh, người đàn ông khác dám nhúng chàm, anh nhất định không để kẻ đó chết có chỗ chôn.
"Anh vô liêm sỉ." Uất Noãn Tâm tức đến nỗi cả người đều lạnh run lên. Không muốn nhìn thấy gương mặt này nữa, lặng lẽ lấy lau hết những chất dịch của anh trên người cô, chúng nó giống như đang mỉa mai sự lẳng lơ của cô, dường như đang nở nụ cười chế giễu sự thấp hèn của cô.
Nhìn thấy cô tỏ thái độ mình giống như chịu một sự uất ức rất lớn, Nam Cung Nghiêu vừa tức giận, lại đau lòng. Không thể nhìn tiếp nữa, đưa tay ra cầm lấy cái khăn của cô. "Để tôi giúp em."
"Không cần! Đừng đụng vào tôi!" Uất Noãn Tâm khàn giọng kêu lên, làm Nam Cung Nghiêu giật mình, cau mày. "Em làm như vậy để làm gì? Em ghét tôi đến như thế này sao?"
"Ghét ư?" Uất Noãn Tâm rơi nước mắt mịt mờ nhìn anh, nhưng sự oán hận lại giống như một con gai sắc bén xuyên quan làn nước mắt, làm cho lòng anh nguội lạnh, cô cười mỉa.
"Chán ghét đã không còn đủ để hình dung nỗi oán hận của tôi với anh, tôi hận anh, tôi hận anh chết đi được!" Mỗi lần bị anh chạm vào, cô đều thấy buồn nôn, rất ghê tởm.
Nỗi oán hận mãnh liệt, làm cho lòng Nam Cung Nghiêu nguội lạnh. Anh thừa nhận lúc đó chính mình cảm nhận được nỗi đau chưa bao giờ có, rất đau rất.
Nhưng anh không muốn tỏ ra ở trước mặt cô, vì thế, anh mắt càng trở nên lạnh lẽo, mỉa mai. "Vậy thì em cứ hận đi! Cảm giác của tôi với em cũng như vậy thôi."
Có lẽ từ lúc bắt đầu, vận mệnh đã an bài hai người họ chỉ có thể tra tấn lẫn nhau. Cho dù như vậy rất đau khổ, anh vẫn không muốn buông tay. Anh có cảm giác, một khi anh từ bỏ cô, cả cuộc đời của anh cũng theo đó kết thúc luôn.
Tình yêu và thùa hận pha trộn với nhau, lúc nào cũng cắn xé trái tim anh, anh cũng vì vậy mà chịu đủ mọi tra tấn, nhưng anh cũng không có cách nào khác, bởi vì............ anh yêu cô! Có trốn tránh như thế nào, cũng không có cách nào thay đổi được sự thật này...........