Lúc này, trong lòng Nam Cung Nghiêu rất phiền muộn, anh không muốn nói những chuyện này, nhưng vẫn dừng bước, trả lời cô. “Ban đầu anh cũng có hơi giận, nhưng sau khi nghĩ lại, anh cũng đã làm em đau khổ. Cho nên mọi chuyện, em coi như chưa từng xảy ra đi!”
Nước mắt của Nam Cung Vũ Nhi từ khóe mi tràn ra, “Anh không biết gì cả! Người bị hại mới là em! Nếu như lúc đó không phải anh cứ luôn nghĩ đến Uất Noãn Tâm, em cũng không tìm đến quá bar uống rượu, rồi bị người ta cưỡng bức, còn lấy những tấm ảnh nóng………… em mới là người đau khổ nhất!”
Nam Cung Nghiêu không dám tin những gì mình vừa mới nghe được, hoảng sợ. “Cưỡng bức sao?”
“Đúng vậy! Chính là tên đàn ông ghê tởm kia cưỡng bức em! Đó là lần đầu tiên của em, em vẫn luôn giữ gìn cho anh, nhưng không ngờ…….” Nam Cung Vũ Nhi đau đớn tột cùng, “anh có biết với một người con gái mà nói, mùi vị đó là như thế nà không? Lúc đó em chỉ muốn chết mà thôi! Nhưng mà, em không cam lòng! Tại sao em phải chết, còn Uất Noãn Tâm lại được sống vui vẻ chứ.”
“Sau đó em mang thai Đào Đào, em cảm thấy rất nhục nhã, em muốn bỏ đi, nhưng…….. em không thể dễ dàng bỏ qua cho anh như vậy, em muốn anh phải trả giá. Cho nên, em lừa anh, đêm đó em trút rượu để anh say, chúng ta chẳng có làm gì cả!”
“Em cho rằng, có Đào Đào rồi, tất cả sẽ thay đổi, em khờ dại ảo tưởng có thể lấy Đào Đào ra khóa chặt anh lại……….. nhưng mà…………. anh lại quá tàn nhẫn so với những gì em tưởng tượng, cho dù có con rồi, trong lòng anh vẫn chỉ có Uất Noãn Tâm, không hề quan tâm đến em và Đào Đào! Uất Noãn Tâm vừa quay về thì anh liền bỏ rơi mẹ con em! Anh làm những chuyện, điều là những chuyện tàn nhẫn không phải người mà, anh có biết không hả?”
Cô càng nói càng kích động, nắm lấy tay của Nam Cung Nghiêu không ngừng lay, gào thét. “Tại sao anh có thể đối xử em như vậy! Tại sao lại đối xử em như vậy chứ! Anh cái đồ khốn khiếp này! Đồ khốn mà!”
Sự áy náy giống như con sâu độc đục khoét trái tim Nam Cung Nghiêu, anh rất áy náy vô cùng áy náy, nhưng tất cả những câu xin lỗi ngay lúc này đây cũng không có ích gì, anh không biết mình nên nói gì, có thể nói gì để làm giảm bớt nỗi đua khổ của cô.
“Xin lỗi em, anh, anh không biết sẽ xảy ra những chuyện này……..” Tay nắm thành đấm, siết chặt lại, lồng ngực lạnh lẽo. “tại sao em không nói sớm cho anh biết hả?”
Anh vừa nghĩ đến cô đã trải qua những chuyện đáng sợ kia, vậy mà còn phải giấu nỗi đau khổ và uất ức trong lòng, chịu đựng một mình, anh lại càng tự trách bản thân mình hơn, cô là đứa em gái anh quan tâm nhất, thế mà anh lại chưa cố gắng hết sức chăm sóc cô, anh cảm thấy vô cùng hổ thẹn.
“Nói sớm cho anh biết có ích gì sao?” Nam Cung Vũ Nhi nở nụ cười đau khổ, “có gì khác nhau sao? Bây giờ anh biết rồi đó, anh sẽ áy náy, thương hại cho em, mà từ bỏ Uất Noãn Tâm, ở bên cạnh em và Đào Đào sao?”
“…………. Anh bằng lòng chăm sóc em và Đào Đào cả đời, nhưng Noãn Tâm là người anh yêu, anh không thể từ bỏ cô ấy!”
“Quả nhiên………. Cho dù em có nói cho anh biết em đã từng trải qua những chuyện thê thảm nhất, thì có thể làm gì đây? Anh vẫn chọn Uất Noãn Tâm đó thôi……….”
“Không phải anh chọn cô ấy! Anh nói rồi, anh bằng lòng chăm sóc em và Đào Đào!”
“Nhưng em không cần sự bố thí của anh……….. tự em biết phải làm gì!” Nam Cung Vũ Nhi đẩy cửa quay trở về phòng Đào Đào, con bé ngủ rất ngon, nhịp thở ổn định, giống như một thiên sứ nhỏ.
Sống mũi cô chua xót, bỗng nhiên cảm thấy rất khó chịu. Đào Đào là mạng sống của cô, ở trong thế giới của con bé, chỉ có những điều tốt đẹp, hoàn toàn không biết thế giới bên ngoài có bao nhiên đáng sợ và tàn nhẫn. Còn cô, cũng không muốn con bé biết đến. Đào Đào của cô, phải là một thiên sứ nhỏ hạnh phúc nhất. Bao nhiêu mưa gó bão bùng đáng sợ, hãy để cô che chắn cho con bé.
Cô nắm tay Đào Đào, đặt một nụ hôn dịu dàng, hai mắt ươn ướt. “Đào Đào………… cục cưng của má mí, má mí không để bất cứ ai làm hại đến con…….. cũng không cho phép ai cướp mất daddy của con.”
Trong lòng cô quyết định, nắm chặt tay của con, “má mi sẽ vì con làm tất cả!”
…………
Mấy ngày sau, Nam Cung Nghiêu kể những chuyện này cho Uất Noãn Tâm nghe. “………… Anh không thể ngờ đến, Vũ Nhi lại xảy ra nhiều chuyện như vậy. Bây giờ anh không biết phải đối mặt với em ấy như thế nào nữa. Điều em ấy muốn, anh không thể cho được, cho dù anh bằng lòng đánh đổi cả thế giới, để bù đắp lại những gì anh thiếu em ấy.”
“Noãn Tâm, em nói cho anh biết đi, anh phải làm sao đây………” Trái tim quá mệt mỏi, vô cùng mệt mỏi, giống như có một tảng đá lớn đè xuống, một giây cũng thở không nổi.
Ở trên thương trường anh có thể hô mưa gọi gió, bày mưu tính kế, nhưng trên việc tình cảm thì lại không biết làm gì.
Người anh yêu sâu đậm, lại chịu mọi tra tấn của anh, trở thành người sống đời thực vật, không biết lúc nào mới tỉnh lại. Người yêu anh, lại bị cưỡng bức, đau đớn không nguôi.
Cuộc sống bị anh làm cho hỏng bét, không biết phải đi phải đi tiếp như thế nào, anh chưa từng cảm thấy vô vọng như vậy.
“Noãn Tâm………… em mua tỉnh lại đi, tỉnh lại dạy anh phải làm gì đi, được không em?”
Điện thoại đột nhiên đổ chuông, bởi vì trong điện thoại đề cập đến một điều khoản quan trọng trong hợp đồng, nên Nam Cung Nghiêu phải đi ra ngoài. Anh vừa đi khỏi hành lang, thì có một bóng người đi vào phòng bệnh.
Nam Cung Vũ Nhi đi đến giường bệnh, lạnh lùng nhìn Uất Noãn Tâm, nở nụ cười lạnh lẽo. “Không phải mày rất giỏi, dám cướp đàn ông với tao sao? Bây giờ tại lại nằm im không nhúc nhích, một câu cũng không thể nói vậy? Người thực vật, không biết lúc nào mới tỉnh sao? Hừ! Mày so với người chết có gì khác nhau đâu.”
“Tao nhiều lần muốn đưa mày vào chỗ chết, nhưng đều để mày chạy thoát, tao cứ tưởng mày tài giỏi lắm, thế mà bây giờ………….. cũng coi như ông trời có mắt, để cho đứa đê tiện như mày gặp quả báo.”
“Tao vốn muốn làm việc thiện, thấy mày như vậy định bỏ qua cho mày, nhưng không ngờ mày lại giỏi đến vậy. Người cũng đã bị vậy rồi, mà vẫn còn cố chấp giữ chặt trái tim của Nghiêu, khiến anh ấy phải chăm sóc cả đời cho kẻ nửa sống nửa chết như mày.”
“Tao thật không hiểu, đứa đê tiện như mày có gì hay, mà có thể làm cho anh ấy quay vòng vòng vậy chứ? Do bản mặt hồ ly tinh này của mày, hay là tài quyến rũ đàn ông của mày hả?”
“Cảm giác chỉ có thể nằm ở trên giường, không dễ chịu đúng không? Tao thấy mày đáng thương như vậy, vậy để tao giúp mày một tay nhé……….” Trong mắt Nam Cung Vũ Nhi tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo nham hiểm, lấy một cái gối, để trên mặt Uất Noãn Tâm………….