: Bám đuôi
Nam Cung Nghiêu chỉ buộc miệng nói một câu, không ngờ lại dẫm phải bãi mìn, làm cho cô nghĩ đến chuyện đó, anh có hơi đau đầu. “Ý của anh không phải như vậy, chuyện đã qua rồi, em cứ coi như chưa xảy ra có được không? Ai nói cũng chung một giường nhất định phải làm chuyện kia chứ? Anh đảm bảo anh không đụng vào em mà.”
“Tin lời đàn ông nói, thì ngay cả heo mẹ cũng biết leo đây. Lúc trước anh cũng vậy thôi!”
“Lúc trước là lúc trước, bây giờ là bây giờ. Anh bây giờ đâu còn giống trước nữa, không lẽ em không cảm nhận được sao?”
Nếu nói thay đổi, Uất Noãn Tâm cũng cảm thấy anh đã thay đổi thật. Nhưng anh làm cô tổn thương quá nhiều, thậm cô không có cách nào gởi bỏ được khúc mắc đó, để chấp nhận ‘sự thay đổi’ của anh.
Khi trong lòng người đàn ông cảm thấy áy náy, muốn anh ta làm gì anh ta cũng chấp nhận. Nhưng, một khi thời gian trôi qua, những chuyện trong quá khứ từ từ phai nhạt dần, không cần cảm thấy áy náy nữa, ai có thể đảm bảo anh còn giống lúc ban đầu hay không.
Dù sao, anh cũng chỉ áy náy trong một khoảng thời gian ngắn, nhưng bản tính ở trong tận xương tủy lại không cách thay đổi được. Nam Cung Nghiêu mà cô biết là bá đạo, độc tài, có tính chiếm hữu rất cao, những tính tình này đều là bản tính trời sinh, sau này nhất định sẽ dẫn đến rất nhiều mâu thuẫn.
Cô không muốn sống một cuộc sống mệt mỏi giống như lúc trước, cứ không ngừng cãi nhau, trốn chạy, cứ tuần hoàn lặp đi lặp lại, tra tấn nhau đến mỏi mệt sức cùng lực kiệt, ngay cả yêu thương còn sót cũng vì thế mà tan biến hết. Cho nên, cô phải cẩn thật, phải chờ cho đến khi mình có cảm giác an toàn mới có thể tin anh.
“Bây giờ anh không muốn nói những chuyện đó, anh chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon thôi, đừng dằn vặt anh nữa có được không? Coi như anh xin em đó!”
Thái độ bực mình đó của cô, làm cho Nam Cung Nghiêu cảm thấy buồn, có chút chán nản.
Nhưng nghĩ lại, lúc trước xảy ra nhiều chuyện như vậy, làm sao có thể hy vọng cô dễ dàng tha thứ cho anh chứ? Anh đã chuẩn bị từ lâu cho một ‘cuộc chiến lâu dài’ rồi. Chỉ là khi nhìn thấy cô, anh lại muốn gần gũi cô, muốn ở bên cạnh cô, cho nên có vẻ quá háo hức.
“Thôi em nghỉ ngơi đi, anh ra ngoài đây.” Anh cầm một cái chăn, đi về phía ghế sofa, bóng lưng có chút mất mát.
Uất Noãn Tâm có chút không nhẫn tâm, cuối cùng vẫn không gọi anh lại, quay trở về giường mình.
Hai người yêu nhau, nhưng vẫn tra tấn lẫn nhau đến mỏi mệt kiệt sức. Điều đó rất vất vả, cũng làm đau khổ, nhưng lại có một cảm giác ngọt ngào pha lẫn chua xót trong trái tim.
Khó khăn lắm mới yên tĩnh trở lại, Uất Noãn Tâm từ từ chìm vào giấc ngủ, mơ màng nghe được bên tai có tiếng, yếu ớt hỏi: “Ai đó……….”
“Anh…….”
Sột soạc………..
“Sao lại là anh nữa? Vào đây bằng cách nào?” Không phải cô đã khó cửa rồi sao?
Trong màn đêm nhìn không rõ ràng, chỉ mơ màng nhìn thấy một bóng dáng lúc ẩn lúc hiện.
“Lấy thẻ tín dụng đi cửa vào!”
Uất Noãn Tâm hết nói, ý anh nói dùng thẻ cạy cửa vào sao? Cái cửa này cũng không an toàn rồi.
“Không phải anh đã ra ngoài rồi sao? Anh lại muốn gì đây?”
Anh không lên tiếng, cũng không thấy người di chuyển, yên lặng rất lâu.
“Nam Cung Nghiêu hả?”
“……….. Ừ!”
“Anh lại giở trò quỷ gì đây!” Uất Noãn Tâm rất bực mình ngồi dậy, mở đèn, cuối cùng nhìn thấy Nam Cung Nghiêu trải chăn ở dưới đất, nằm rất thoải mái.
“Anh đang làm gì vậy? Không phải anh ngủ ở ghế sofa sao?”
“……….. Bên ngoài có chuyện!”
“Chuyện gì chứ?”
Anh ấp a ấp úng nói câu gì đó, Uất Noãn Tâm nghe không rõ, “hở?”
Hiếm khi nhìn thấy anh lúng túng, “có, có chuột.”
Lúc này Uất Noãn Tâm liền ngạc nhiên, “Nam Cung Nghiêu anh lại sợ chuột sao?” Cuộc sống ngày trước không phải rất cực khổ, sống ở đầu đường xó chợ sao? Sao lại sợ chuột chứ!
“………”
Đầu óc của Uất Noãn Tâm rất linh hoạt, có đồ để sợ thì càng hay, chỉ sợ nhất anh chẳng biết sợ gì thôi. Nếu sau này anh dám chọc cô, cô sẽ lấy chuột ra dọa anh.
Đến lượt cô hả hê, “vậy à? Anh sợ chuột! Vậy sao này còn dám chọc tôi không hả?”
“………” Trong lòng Nam Cung Nghiêu cười thầm, anh biết ngay cô sẽ như vậy mà. Anh là người nào chứ, làm sao sợ chuột được, chẳng qua tìm một lý do để vào phòng cô mà thôi, cô quá dễ lừa! Nhưng thái độ vẫn cố ý chịu để cô uy hiếp, “không dám………”
“Như vậy còn được!” Giờ đã quá muộn rồi, còn lôi thôi nữa sẽ đến sáng mất, không được ngủ, Uất Noãn Tâm đành tạm thời cho phép anh ngủ trong phòng mình. “Cảnh cáo anh nha, anh muốn ngủ thì ngoan ngoãn nằm ở dưới đất đi, không được lên giường. Nếu không, tôi quăng anh ra ngoài cho chuột đó!”
“Anh biết rồi!”
Hai người không nói lời nào, Nam Cung Nghiêu vẫn không ngủ được, không nhịn được hỏi một câu. “………Em ngủ chưa vậy?”
“…………..Ngủ rồi!”
“Em cũng ngủ không được sao?”
“…………” Anh cứ hỏi hoài như vậy, cô có thể ngủ được sao?
“Noãn Tâm, em còn hận anh sao? Lúc trước, anh làm nhiều chuyện xấu xa với em như vậy, làm em đau khổ như vậy…………. nhưng mà, sau đó cũng xảy ra rất nhiều chuyện, em không phải là con gái ruột của Uất Kiến Hùng.”
“Tôi biết rõ!” Uất Noãn Tâm lạnh nhạt trả lời, “mặc dù tôi là người thực vật, nhưng tôi vẫn còn ý thức, những lời anh nói, tôi đều biết rõ, bao gồm có chuyện Nam Cung Vũ Nhi dẫn Đào Đào bỏ đi.”
Nam Cung Nghiêu ngạc nhiên mở to mắt, không ngờ cô biết mọi chuyện. “Thế tại sao em vẫn muốn bỏ đi? Không lẽ nửa năm cố gắng và thay đổi của anh, em không nhìn thấy sao?”
“Anh đối xử tốt với tôi, tôi biết rất rõ, chỉ là tôi………. vẫn chưa thể quên những chuyện kia nhanh như vậy, tôi không phải muốn những điều đó trói buộc mình, chỉ là……………. tôi cần thời gian suy nghĩ, mới biết tiếp theo đây phải đi như thế nào, tôi chỉ muốn trốn tránh thôi.”
“Xin lỗi em! Anh biết em sẽ không tha thứ cho anh nhanh đến vậy, mà điều anh muốn, chỉ là một cơ hội thôi.”
Trong đêm tối, giọng nói của anh mang theo sự cầu xin.
“Anh không hy vọng xa vời em sẽ tin tưởng, tha thứ cho anh nhanh đến vậy……………. anh chỉ hy vọng em cho anh thời gian để chứng mình, anh thực sự không còn giống như trước nữa. Anh sẽ mang đến cảm giác an toàn cho em mà!”
“Được!”
Chỉ một chữ đơn giản, lại là nguồn động lực, giống như đưa cho Nam Cung Nghiêu một viê thuốc an thần.
Đêm đó, hai người đều ngủ rất ngon………….