“Đang lái xem trên đường, đừng nghĩ đến vụ án, nói không chừng còn có ngườitheo dõi. Còn nữa khi bước vào trong nhà, trước tiên cũng nên kiểm tra một loạtcác phòng…”
Nghe Uất Noãn Tâm lải nhải như pháo nổ bên tai “các loại nguy cơ rủi ro”,lông mày của Lương Cảnh Đường càng nhướng càng cao, khóe mắt cố nén vui vẻ lại.Đợi cho đến khi cô lải nhải hết toàn bộ, mới cười hỏi một câu: “Vẫn cònsao?”
“Tạm thời chỉ nghĩ được đến vậy thôi, còn những thứ khác, trở về nếu nhớ raem sẽ gọi điện nói cho anh biết!” Nhìn thấy biểu hiện của anh một chút cũngkhông nghiêm túc, giống như đang nghe cô kể chuyện hài vậy, Uất Noãn Tâm nhíumi. “Em không đùa giỡn với anh đây! Em rất nghiêm túc đó!”
“Anh biết rõ!” Lương Cảnh Đường uống một ngụm trà, nhẹ nhàng nói ra một câu:“Em xem phim hình sự quá nhiều rồi đó!”
Hai con mắt của Uất Noãn Tâm thật muốn nhắm lại mà ngất xỉu. Anh không biếtnghề luật sư và nghề báo là hai nghề suy hiểm nhất sao, bất cứ lúc nào cũng cóthể đắc tội với người khác, hậu quả không phải vô cùng nghiêm trọng sao? Bảnthân thì gấp đến xoay vòng vòng, anh thì một chút lo lắng cũng không có, còn cótâm trạng ngồi uống trà sao?
“Nói tóm lại em nói những thứ này, chỉ muốn anh suy nghĩ cho thật kỹ!”
“Tại sao em lại quan tâm anh đến vậy chứ?” Anh ngĩ lại nhìn cô, bẳng một đôimắt ấm áp và sáng. Nhìn không ra anh đang vui vẻ, hay là đang mong đợi.
Hai tai của Uất Noãn Tâm đỏ lên, vừa rồi còn nói chuyện lưu loát, nói mộtmạch cả một chuỗi dài. Anh chỉ quăng cho cô một cậu hỏi, lại làm cho cô lúngtúng, nói chuyện lắp bắp: “Anh là thầy kiêm sếp của em, quan tâm anh là điều emnên làm…”
“Như vậy à…” Lương Cánh Đường kéo dài âm cuối ra, có một chút nguy hiểm. Vừarồi còn là một người đàn ông đứng đắn quay một cái lại trở thành không đứng đắn,đây là chuyện vô cùng đáng sợ, bởi vì bây giờ anh ấy rất…hấp dẫn. Tim gan củaUất Noãn Tâm muốn nhảy cả ra ngoài.
“Vẫn nên nói, nói chuyện về vụ án đi!” Tiếp tục vấn đề này, bản thân nhấtđịnh sẽ không ổn định, sẽ loạn mất, Uất Noãn Tâm liền đem lực chú ý của mình đặtlên trên hồ sơ. “Bây giờ có thể đến nhà họ được không?”
“Ưm! Đi thôi!”
“Được!” Uất Noãn Tâm cùng với Lương Cảnh Đường đi được vài bước, đột nhiên cônắm lấy tay anh, nói một cách kiên định: “Bất luận xảy ra chuyện gì, chúng takhông được lùi bước, có được không? Trinh tiết đối với một người con gái rấtquan trọng, em nhất định sẽ đem lại công bằng cho ấy!”
Lương Cảnh Đường nâng tay lên, nhẹ nhàng vuốt tóc cô, nở một nụ cười ấm áp vàcũng ngầm đưa ra sự nghiêm túc không dễ dàng từ bỏ. “Yên tâm đi! Bảo vệ côngbằng, là thiên chức của luật sư, anh sẽ không lùi bước!