Nghĩ đến phải đi gặp Nam Cung Nghiêu, ngay cả tâm tình để trò chuyện cũng không có, ngồi không được vài phút, thỉ nói muốn trở về phòng ngủ. Nam Cung Thiếu Khiêm cũng không giữ cô lại lâu, muốn cô nghỉ ngơi thật tốt. Trong lòng cô thở dài, nếu như Nam Cung Nghiêu có một chút quan tâm giống như em trai mình thì quá tốt rồi!
Cơn buồn ngủ ập đến nhưng vẫn phải cố gắng tỉnh táo để đối phó với lại đại ma vương, thật là chuyện ngược đãi người khác mà!
Không cam lòng đi đến phòng của Nam Cung Nghiêu, anh đang ngồi ở bàn làm việc xem tài liệu. Đã một giờ sáng rồi, vẫn còn tinh thần đến vậy. Ánh mắt vô cùng lợi hại, ngay cả một cử động nhỏ cũng không bỏ qua, rất có phong thái của một tổng tài.
Bây giờ không phải lúc ca ngợi, nhanh chóng giải quyết, trở về phòng ngủ mới là chuyện chính!
“Có chuyện gì sao?”
“Thiếu Khiêm ngủ rồi hử?”
“Lúc tôi đi thì vẫn chưa.”
Nam Cung Nghiêu ngẩn đầu lên, lông mày nhíu lại. Không nói bất cứ gì, nhưng Uất Noãn Tâm có thể nhìn rõ ánh mắt của anh đang chất vấn bản thân tại sao không đợi đến khi Nam Cung Thiếu Khiêm lên giường ngủ rồi mới đi, cô cắn môi lắp bắp nói: “Anh ấy bảo tôi về ngủ trước…”
“Đừng có mang Thiếu Khiêm ra làm cái cớ!”
“Tôi nói là sự thật!”
“Tôi kêu cô chăm sóc Thiếu Khiêm, có nhấn mạnh qua là ‘một bước không rời’. Nhưng cô rất to gan, đi cho đến bây giờ mới chịu về!” Anh vô cùng bất mãn.
“Tôi có việc quan trọng, không phải ra ngoài chơi!”
“Đến văn phòng luật sư vì công việc hay vì người tình, trong lòng cô biết rõ hơn tôi!”
“Người tình gì chứ, anh ấy là cấp trên của tôi. Đợi đã… anh cho người theo dõi tôi sao?” Nhìn thấy anh không kiên dè gì nở một nụ cười lạnh, như đây là chuyện rất tự nhiên, giống như cô là kẻ đang làm chuyện sai trái. Uất Noãn Tâm có chút đau đầu. “Tôi không phải của riêng anh! Anh như vậy là xâm phạm đến quyền tư do và riêng tư của người khác đó!”
“Của riêng? Chẳng lẽ không phải sao?” Nam Cung Nghiêu không chút che giấu nào mà miệt thị cô, nói ra một câu vô cùng tổn thương người khác. “Tôi dường chưa bao giờ cho cô biết, tôi lấy cô vì muốn cô về diễn tốt vai trò Nam Cung phu nhân!”
“Anh…”
“Bắt đầu từ ngày mai, cô không được phép bước ra khỏi nhà này!”
“Anh không có quyền can thiệp vào cuộc sống của tôi!” Trong bụng Uất Noãn Tâm chứa đầy những lời phản kháng, nhưng cô biết anh sẽ không nghe, thậm chí có thể chọc giận anh. Ở trong đầu nghĩ một hồi, chợt nghĩ ra được một cách khác