Một mạch ôm Uất Noãn Tâm vào trong xe, Nam Cung Nghiêu đưa cho cô một hộp cứu thương. “Tự mình xử lý sạch sẽ!”
“Cám ơn!” Mặc dù thái độ có chút lạnh lùng, dù sao anh cũng đã giúp cô, Uất Noãn Tâm cũng cảm thấy hài lòng rồi. Cô trước giờ cũng không phải là người có lòng tham, đặc biệt đối với anh.
“Cứ đi như vậy có ổn không vậy? Tôi chẳng qua chỉ bị va đập tí xíu thôi, không có gì đáng lo….”
“Tôi chẳng qua chỉ mượn cớ để rời khỏi thôi, không phải giúp cô!”
“Ồ…” Uất Noãn Tâm mếu miệng. Cô biết mà, anh làm gì có lòng tốt đến vậy. Anh làm bất cứ chuyện gì, đều có mục đích cả. “Có gương không vậy?”
“Không có!”
“Như vậy…tôi không tìm được miệng vết thương!” Nếu không xử lý nhanh chóng, rất có thể để lại sẹo, cô không muốn để lại sẹo nơi đang chú ý đâu.
“Cô tự tìm cách đi!” Nam Cung Nghiêu không có nửa ý giúp đỡ cô, mở ipad lên, tiếp tục xem các dự án.
Uất Noãn Tâm chỉ còn cách dự vào cảm giác để tìm miệng vết thương, tự mình xử lý, không kiểm soát được lực, hơi mạnh tay một tí, đau đến mặt trắng bệch, đành phải hít một hơi. “Ui….đau…”
Ánh mắt liếc trộm Nam Cung Nghiêu, anh vẫn chăm chú làm việc. Trong lòng có chút khó chịu, nói gì cũng là vợ chồng trên danh nghĩa, có cần thiết phải lạnh lùng đến thế không?
Trong lòng cô đột nhiên có chút trẻ con, anh càng không quan tâm, cô càng muốn gây sự chú ý.
“Ui…đau…đau lắm đó…” Cô có chút phóng đại gào to lên, nhưng cũng không làm cho Nam Cung Nghiêu có chút phản ứng nào. Cuối cùng chỉ đành tự mình cầu xin anh giúp. “Anh có thể giúp tôi rửa vết thương được không?” Hai đôi mắt sáng, đáng thương nhìn anh.
Nam Cung Nghiêu không nhịn được nữa nhìn cô một cái, hàm ý nói là, chuyện nhỏ xíu như vậy cũng làm phiền đến tôi sao?
Uất Noãn Tâm vẫn tiếp tục bày ra bộ dạng đáng thương, cô không tin tên này vẫn tiếp tục duy trì dáng vẻ lạnh lùng.
Hai người giằng co một lúc, Nam Cung Nghiêu cảm thấy thật phiền phức, muốn nhanh chóng giải quyết cô, cầm bông gòn với vẻ mặt không vui, ngón tay chỉ. “Ngồi yên!”
Uất Noãn Tâm ngoan ngoãn ngồi yên, giống như một con chó nhỏ nở nụ cười vui vẻ.