Chương 132
“Chỉ cần cô sợ những gì là tôi đều có thể giải quyết được giúp cô, bao gồm cả con người nữa”
Thẩm An Nhiên thấy được một tia huyết khí từ trong mắt cậu ta.
Cô không biết vì sao từ trên người Bạch Hải Châu lại tản ra một cảm giác làm cho người ta sợ hãi, và trong lòng cô cũng chợt cảm thấy như vậy.
Giống như trong lúc vô tình mở một cái lồng sắt ra, thứ được nhốt ở bên trong lồng chính là một con dã thú hung mãnh, mà giờ phút này con dã thú ấy đang nhìn chẳm chắm cô như hố đang rình mồi.
Giây tiếp theo, vẻ mặt của Bạch Hải Châu lộ ra vẻ hoảng loạn, dường như cậu ta đã ý thức được hành động vừa rồi của mình có thể doạ đến Thẩm An Nhiên, cậu ta nhìn bàn tay mình không có vết máu chuột những lại có vết rỉ sắt, của mình.
“Cô đừng sợ tôi, tôi chỉ muốn nói cho cô hiểu là tôi có thể bảo vệ cô thôi”
Sao cô có thể không hiểu ý của Bạch Hải Châu được chứ? “Bạch Hải Châu, anh đừng lãng phí thời gian ở trên người tôi nữa, anh chính là đứa ngốc, chúng ta không thể nào thành được” Thẩm An Nhiên cố kéo khoé môi lên để nói: “Tôi phải đi về rồi Bạch Hải Châu nhìn nụ cười trên mặt cô, cậu ta muốn nói gì đó nhưng nhìn sắc mặt mệt mỏi tái nhợt của cô, cuối cùng vẫn không nói gì cả.
Bạch Hải Châu bất an mà nhìn bóng dáng của cô, chỉ cảm thấy chỗ ngực như bị đổ một nồi dầu nóng vào vậy, khó có thể thừa nhận rằng sự đau đớn ấy khiến thần kinh cậu ta chết lặng. Cậu ta cứng đờ mà đi theo phía sau cô, khoảng cách giữa cậu ta và Thẩm An Nhiên gần như vậy, rõ ràng chỉ cần cậu ta chạy thêm hai bước là có thể đến bên đối phương nhưng tại sao cậu ta lại cảm thấy xa như vậy chứ?
Cậu ta sợ Thẩm An Nhiên sợ mình rồi cách xa mình, trốn tránh mình, cậu ta có thể không thèm để ý đến ánh mắt của bất cứ kẻ nào nhưng chỉ một ánh mắt sợ hãi của Thẩm An Nhiên đã có thể khiến cho cậu ta duỗi tay xoa xoa vào chính quần cậu ta run như cầy sấy.
Lại chậm trễ chút thời gian, lúc Thẩm An Nhiên cầm theo túi trở vê đã là mười phút.
Lệ Đình Phong đứng ở cửa sảnh lớn, nhìn cô đến rồi nói một câu: “Trễ năm phút rồi”
Thẩm An Nhiên không nói gì cả, Lệ Đình Phong nhìn mắt sắc mặt cô hơi có chút trắng bệch, sau đó lại chuyển ánh mắt tới trên người Bạch Hải Châu ở cách đó không xa.
Trên gương mặt nghiêm nghị của anh có chút lạnh lếo, anh dập tắt thuốc lá trong tay, môi mỏng khinh miệt, ánh mắt dò xét đột nhiên trở nên ác liệt hơn.
Trực giác của anh nói rằng giữa hai người này đã xảy ra chuyện gì đó, khi tưởng tượng đến việc hai người này làm gì sau lưng anh mà anh không biết, trong lòng Lệ Đình Phong là một trận phiền chán.
Khi Thẩm An Nhiên đến gần, anh dùng sức túm chặt cổ tay của cô rồi kéo cô vào trong lồng ngực, tiến đến ngửi ngửi ở chỗ cổ của cô.
Hành động như vậy của anh dừng ở trong mât người khác thì chính là tuyên bố chủ quyền.
Lệ Đình Phong mặc kệ có người ngoài ở đây hay không mà ngửi ngửi ở trên cổ của Thẩm An Nhiên xong rồi lại vén mái tóc dài lên nhìn làn da trằng nõn bên trong.
Cũng may là không có cái gì, cả người đều sạch sẽ.
Thẩm An Nhiên nhìn ánh mắt anh như một con dao sắc bén, chờ sau khi bị đánh giá từ đầu đến chân xong Thẩm An Nhiên mới ngoài cười nhưng trong không cười mà nói: “Xem đủ rồi sao? Muốn em cởi quần áo ra cho anh kiếm tra luôn không”
“Về nhà rồi cởi” Lệ Đình Phong mạnh mẽ nắm chặt cánh tay của Thẩm An Nhiên rời khỏi cô nhỉ viện, viện trưởng vốn định đưa đưa bọn họ đi nhưng lại bị ánh mắt của Lệ Đình Phong doạ đến nỗi ngừng bước.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!