Người mà Tần Minh muốn ám chỉ ở đây chính là Hạ Minh Nguyệt.
“Thẩm An Nhiên là vợ của tôi, anh lấy tư cách gì mà can thiệp vào chuyện của tôi và cô ấy?”
“Vợ sao?” Tần Minh nghe đến từ này thì đã bị chọc cười, nếu đây không phải là bệnh viện, anh ta nhất định sẽ ném cái tên cặn bã đáng chết này xuống đất rồi đánh một trận tơi bời.
“Lệ Đình Phong, anh hãy đặt tay lên ngực mình rồi tự hỏi xem rằng anh có thực sự xem Thẩm An Nhiên là vợ của mình không? Lúc dạ dày của cô ấy xuất huyết anh đang ở đâu? Lúc cô ấy phải một mình lẻ loi đi đến bệnh viện lấy thuốc thì anh ở đâu?”
Tần Minh chỉ vào ngực anh, vạch trần tội ác của anh: “Anh ở bên ngoài cùng tình nhân của mình, uống rượu mua vui, mưu đồ bí mật công kích nhà họ Thẩm, còn khiến cha của Thẩm An Nhiên vào tù.
Nói xong những lời này, hốc mắt của Tần Minh cũng đã đỏ lên, anh ta rất hận Lệ Đình Phong, nhưng làm sao có thể không hận chính bản thân mình, nếu anh ta có thể quan tâm đến Thẩm An Nhiên nhiều hơn, thì bệnh đau dạ dày của Thẩm An Nhiên cũng sẽ không biến thành ung thư dạ dày.
Hô hấp của Tần Minh đã trở nên run rẩy, anh ta đã cố gắng một hồi lâu nhưng vẫn không nhịn xuống được giọng nói nghẹn ngào.
“Tôi thực sự hối hận lúc trước đã không ngăn cản An Nhiên gả cho anh, nếu lúc đó cô ấy không gả cho anh, thì bây giờ cơ thể cũng sẽ không tệ thành như vậy.”
Tần Minh nghĩ đến Thẩm An Nhiên đang trong phòng chăm sóc đặc biệt, nghĩ đến dạ dày của cô đang bị bao phủ bởi tế bào ung thư, lại nhớ đến bốn năm trước Thẩm An Nhiên kích động chạy lại trước mặt anh ta, mang theo vẻ mặt hạnh phúc nói với anh ta rằng cô sắp kết hôn.
Thời điểm đó chỉ sợ là nằm mơ Thẩm An Nhiên cũng không nghĩ đến bản thân sẽ rơi vào kết cục như vậy.
Tần Minh lắc đầu: “Lệ Đình Phong anh đúng thật là đồ cầm thú!”
Lê Đình Phong yên lặng đứng đó, anh muốn phản bác lại, nhưng lại không thể nói được gì, trái tim của anh như bị thử sức lực nào đó đánh thật mạnh, một lúc lâu sau vẫn chưa thể hồi phục lại.
Anh nhìn Tần Minh, nhưng thật ra là đang nhìn về cánh cửa phòng giải phẩu phía sau anh ta, anh muốn đi vào xem Thẩm An Nhiên như thế nào.
Đời này của anh chưa bao giờ có hy vọng muốn gặp một người đến như vậy.
“Lệ Đình Phong, anh có yêu Thẩm An Nhiên không?” Tần Minh hỏi.
Yêu? Cái từ này thật sự quá nặng nề, nếu anh yêu Thẩm An Nhiên thì anh đã đặt cô ở trong lòng mà yêu thương, chứ không phải nhốt cô trong phòng ngủ bốn ngày không ăn không uống, không phải để có một thân một mình đối mặt với phóng viên, không phải bắt cô quỳ gối dưới mưa nửa giờ rửa sạch toàn bộ sự kiêu ngạo.
Nói chữ “yêu” thật sự rất buồn cười, anh không yêu Thẩm An Nhiên, Thẩm An Nhiên là ai chứ? Anh đối với cô cùng lắm chỉ là tham vọng chiếm hữu đối với món đồ chơi đã từng dùng qua.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!