Mặc Tử Huyên thân là Mặc gia đại tiểu thư, dĩ nhiên có sự kiêu ngạo tự tôn của con cháu Mặc gia, cô sẽ không hạ thấp thân phân đi so đo với một phụ nữ bình dân. Chỉ là cô không như vậy thì không có nghĩa Mộc Nhược Na sẽ giống cô.
Tưởng Huy Âm có thể nói năng nhăng cuội trước mặt Mặc Tử Huyên, nhưng tuyệt nhiên sẽ không dám bừa bãi trước mặt Mộc Nhược Na. Bởi lẽ Mộc Nhược Na là người sắc bén, nếu lỡ thân phận cô ta bị phát hiện thì xem như chết chắc!
Chính vì vậy, vừa nghe thấy Mặc Tử Huyên lên tiếng muốn gọi Mộc Nhược Na đến đây, thì chưa đợi Hề Hề trả lời, Tưởng Huy Âm đã vội vàng đứng lên, nói: "À, đột nhiên tôi nhớ ra mình có chút việc, tôi phải đi trước đây Hề Hề, chúng ta gặp nhau sau nhé! Mặc tiểu thư, thật ngại quá, tôi còn chuyện phải làm, không thể không đi trước, xin thứ lỗi!"
Mặc Tử Huyên lơ đãng giương mắt liếc nhìn cô ta một cái, lạnh nhạt gật gật đầu. Ở trong mắt cô thì người phụ nữ này chẳng đáng là gì. Dù là đế đô, thành phố N hay tỉnh Y, thì cô vẫn là danh môn thục viện, không đáng so bì với người phụ nữ phong trần dung tục này.
Bất quá thì Hề Hề cũng giống Mặc Tử Huyên, cô không có thiện cảm với người phụ nữ luôn ra vẻ tư thái thanh tao này, nghe thấy đối phương nói có việc phải đi thì không buồn giữ chân, lập tức nói: "Vậy được, hôm nào gặp nhau sau."
Tưởng Huy Âm lật đật cầm túi xách lên mà bỏ đi.
Đọc FULL bộ truyện Cô vợ hợp đồng bỏ trốn của tổng giám đốc tại đây.
Dù trên người cô ta toàn hàng hiệu đắt tiền, thậm chí cả dung mạo cũng đã phẫu thuật thẩm mỹ thì vẫn thua xa một Hề Hề giản dị. Bởi vì hàng nhái chính là hàng nhái, minh châu thật sự dù có phủi bụi trần thì vẫn an tĩnh tỏa sáng, còn những hòn đá cuội cố gắng phủ lớp bột ngọc giả tạo lên thì vẫn chỉ là hàng nhái thứ cấp.
Hề Hề không chần chừ, cô lấy di động gọi cho Mộc Nhược Na. Nghe được Mặc Tử Huyên đã tới thành phố N, quả nhiên Mộc Nhược Na gác hết công việc qua một bên, tức tốc đến nhà hàng.
Hề Hề và Mặc Tử Huyên ngồi bên trong nhà hàng, hai người nhìn qua cửa kiếng thấy Mộc Nhược Na bước ra khỏi chiếc Porsche đỏ rực đỗ bên dưới lầu, Mặc Tử Huyên nhịn không được quay sang nói với Hề Hề: "Cậu nói xem, tính cách của Nhược Na có thay đổi chút nào không? Đã nhiều năm vậy rồi, cậu ấy vẫn tự tin phóng khoáng thế à?"
Hề Hề chống cằm, nói: "Coi bộ khó mà thay đổi!"
Nói xong câu đó, cả hai người đều nở nụ cười.
Dáng đi Mộc Nhược Na lả lướt gợi cảm, cao ngạo sải bước trên đôi giày cao gót tám phân, tựa như nữ vương giá lâm khí phách bước vào cửa, đi về hướng của Mặc Tử Huyên với vẻ mặt xem thường: "Cậu nói cậu kìa, khoảng thời gian trước đi Anh quốc cũng không nói sớm với tôi, biết vậy tôi đã đến Anh quốc luôn rồi!"
Mặc Tử Huyên chậm rãi trả lời: "Không phải cậu bỏ chạy đến Italy để trốn người ta sao?"
Nhắc đến vụ đi trốn, Mộc Nhược Na lại nhụt chí: "Đừng nói nữa, Thượng Kha kia cứ như âm hồn không tan!" Cô không muốn nói nhiều đến việc này, liền đổi đề tài: "Đúng rồi, nghe cậu đã gặp vị hôn phu kia?"
"Thôi thôi thôi, cho xin đi! Tôi và Cảnh Dung không phải hôn phu hôn thê gì hết, năm đó chỉ là ba mẹ hai bên thuận miệng nói đùa, tín vật đính hôn còn không có, sao lại coi là thật?" Mặc Tử Huyên khoa tay múa chân loạn xạ, đỏ mặt giải thích: "Hai người đừng ghép đôi tôi với tên ẻo lả đó, tôi sao lại thích kiểu đàn ông như thế?"
"Vậy sao cậu còn tác hợp Hề Hề và anh trai mình?" Mộc Nhược Na tựa lưng vào ghế, liếc xéo nhìn Mặc Tử Huyên: "Đừng tưởng mấy năm qua tôi không biết cậu nỉ non những gì vô tai Hề Hề!"
Đọc tiếp tại metruyenhot.com nhé !
Mặc Tử Huyên vội vàng cười hì hì làm hòa: "Tôi chỉ hy vọng Hề Hề gả vào Mặc gia thôi mà, chứ đâu phải ép buộc cậu ấy, đúng không, Hề Hề?"
Nhìn thấy Mặc Tử Huyên xoắn xuýt cầu cứu mình, Hề Hề chỉ hừ một tiếng.
"Vả lại, anh hai của tôi được hơn tên ẻo lả kia nhiều, vừa đẹp trai lại chung tình, vừa có khí phách lại rất dịu dàng. Cảnh Dung kia thì chẳng bằng một phần mười anh hai của tôi nữa, tôi làm sao có thể chấp nhận hôn sự này? Hai người xem đi, bên cạnh tên đó lúc nào cũng có một đống phụ nữ bám lấy, tôi không thèm loại đàn ông vậy đâu!" Mặc Tử Huyên trợn trừng mắt lên, nói: "Mặc Tử Huyên này đâu đến nỗi không có ai thèm lấy, tại sao phải chịu trói buộc cuộc đời với gã đó?"
"Nói chí lý lắm!" Hề Hề phụ họa theo.
"Chí lý thì sao cậu không lấy Mặc Tử Hân đi?" Mộc Nhược Na liếc mắt nhìn Hề Hề một cái.
"Tại vì tôi không có cảm giác.." Hề Hề trả lời theo tình và lý.
"Ôi thôi đi!" Mộc Nhược Na và Mặc Tử Huyên cùng bĩu môi nhìn Hề Hề.
Ba cô bạn lâu năm vất vả lắm mới có dịp hội ngộ, họ cùng cười cười nói nói, bữa cơm này quả thật rất thú vị. Chẳng mấy chốc sau, thì chủ đề đã chuyển sang lễ đại thọ tám mươi của Doãn lão phu nhân, Mộc Nhược Na và Hề Hề đều quyết định là phải tham dự, ít ra là vì mục tiêu mở đường cho công ty sau này.
Bỗng nhiên Mặc Tử Huyên nhớ đến người phụ nữ tự xưng Tưởng Oánh kia, tức thì nhíu mày nói: "Hề Hề, người tên Tưởng Oánh kia chẳng phải tốt lành gì, cậu nên hạn chế tiếp xúc với cô ta."
"Tưởng Oánh?" Mộc Nhược Na nghi hoặc mở miệng: "Hình như tôi vô tình bỏ lỡ gì đó đúng không?"
Mặc Tử Huyên làm vẻ mặt chán ghét, quay sang giải thích với Mộc Nhược Na: "Lúc tôi đến đây thì thấy Hề Hề đang ngồi với một người phụ nữ tên Tưởng Oánh, gương mặt cô ta rất giống Hề Hề, nhưng phong thái khí chất lại rất dung tục phong trần, nếu tôi đoán không sai thì cô ta hẳn là kiếm sống bằng nghề buôn phấn bán hương. Người như vậy sao có thể xứng đáng ngồi cùng bàn với chúng ta?"
Buôn phấn bán hương?
Mộc Nhược Na không thể phủ nhận cô thật sự bị cái đề tài này hấp dẫn.
"Hề Hề!" Mộc Nhược Na liền quay sang nhìn Hề Hề, nói: "Dù cậu có mất trí nhớ cũng không sao, bởi vì trước kia cậu là người không tệ. Tin tôi đi, nề nếp gia đình của cậu trước đây rất nghiêm ngặt, mặc kệ là Cố Hề Hề hay Vân Hề, cậu đều không thể có liên quan dính dáng gì đến loại người đó. Tuy ngày xưa cậu ở trong nhà họ Cố gặp phải người cha không tốt, không quan tâm vợ con, nhưng loại chuyện này gia đình họ vẫn rất khinh thường và không để con cháu mình phạm phải. Đừng nói là dòng dõi thư hương như Vân gia!"
Hề Hề méo miệng nói: "Tôi chỉ là tò mò về cô ta thôi, thật ra tôi cũng cảm thấy cô ta không phải người đàng hoàng, tôi không có cảm giác thân thiết gì với cô ta cả."
"Vậy thì đúng rồi!" Mộc Nhược Na và Mặc Tử Huyên cùng đồng thanh.
Bỏ qua một bên chủ đề về người tên Tưởng Oánh kia, ba người lại nói về lễ vật dành cho lễ đại thọ của Doãn lão phu nhân.
Sau bữa cơm, Mặc Tử Huyên có việc riêng phải rời đi, Hề Hề và Mộc Nhược Na cùng nhau trở về.
Mộc Nhược Na lái xe, nói với Hề Hề ngồi bên cạnh: "Lần này hy vọng dựa vào lễ đại thọ tám mươi của Doãn lão phu nhân thì có thể giúp công ty chúng ta mở rộng quan hệ một chút, phải chuẩn bị thật kỹ mới được. Hề Hề, nói thật cho tôi nghe đi, mấy ngày nay chuyện giữa cậu với Doãn Tư Thần thế nào rồi?"
Còn có thể thế nào nữa, chẳng phải là đủ các kiểu xấu hổ bị chọc ghẹo sao?
"Vẫn vậy thôi.." Hề Hề nhụt chí nói: "Nhược Na, tôi có một khúc mắc.."
"Hả?" Mộc Nhược Na quay đầu liếc mắt nhìn Hề Hề một cái: "Lại có khúc mắc?"
Cái mà là "lại" chứ?
Hề Hề chẳng buồn để tâm đến lời trêu chọc của Mộc Nhược Na, cô tiếp tục nói: "Cậu nói xem, nếu anh ấy thật sự yêu tôi, tại sao suốt ba năm qua không đi tìm tôi? Với địa vị và quyền lực của anh ấy thì bất cứ lúc nào đều có thể tìm thấy tôi mà, không phải sao?"
Mộc Nhược Na gật gật đầu: "Nói cũng đúng."
Thượng Kha ở Thượng gia kia, tuy quyền thế không bằng Doãn gia mà luôn nắm rõ hành tung của Mộc Nhược Na, còn tức thời chặn đường truy đuổi, làm hại Mộc Nhược Na cô phải chạy ngược chạy xuôi trốn tránh anh.
Nếu Doãn Tư Thần thật sự muốn đi tìm Hề Hề, đừng nói là một Paris nhỏ nhoi của nước Pháp, mà là dù giấu cô ở tận đỉnh núi Everest thì anh vẫn đến tóm cô về nhà như thường.
"Cho nên, đột nhiên tôi không muốn tìm lại ký ức trước đây. Nếu trước kia tôi thật sự yêu anh ấy, thì bây giờ dù mất trí nhớ đi nữa, tôi vẫn sẽ yêu anh ấy đúng không?" Ánh mắt Hề Hề tràn ngập mong chờ nhìn Mộc Nhược Na.
"Lý luận theo logic thì đúng là vậy." Mộc Nhược Na gật gật đầu.
"Nếu tôi yêu anh ấy không đủ nhiều, hoặc là chính anh không đủ yêu tôi, vậy thì tìm lại hồi ức hay không có ý nghĩa gì? Tôi chỉ cần biết hiện tại tôi có hai đứa con trai cần tôi yêu thương, vậy là đủ rồi, dù sao tôi cũng không thể đoạt đi hai đứa bé được, chúng là người kế thừa của Doãn gia." Hề Hề thầm thở dài một hơi.
"Vậy nên cậu quyết định đánh cuộc tương lai bằng việc thử thách tình cảm lần này?" Mộc Nhược Na quả nhiên là bạn thân của Hề Hề, chỉ vài câu đơn giản cô đã đoán rõ tâm tư của Hề Hề: "Thời gian ba năm không phải ngắn, nếu cậu và anh ta không thể yêu nhau lần nữa thì cậu sẽ từ bỏ việc tìm lại ký ức?"
"Đúng." Hề Hề kiên định nói: "Nếu tình yêu đó không thể vững bền như tôi đã nghĩ, vậy thì tôi kiên trì cũng không có ý nghĩa gì. Tôi là con gái của Vân gia, phải có lòng tự trọng và ngạo khí của mình, một tình yêu phải cầu xin mà có thì tôi không cần, điều tôi muốn là sự cam tâm tình nguyện đến từ hai phía."
Mộc Nhược Na tựa như suy tư gì đó, nhìn thoáng qua Hề Hề, lại nói: "Hề Hề, cậu đúng là đã thay đổi rất nhiều. Trước kia cậu không có được sự tự tin và quyết đoán như thế này, ba năm trước cậu là một người tự ti, mềm yếu, thường xuyên bị người khác ức hiếp, còn giả vờ mình mạnh mẽ không biết đau lòng. Thật ra tôi thích cậu của hiện tại hơn, cậu bây giờ là một người tràn đầy tự tin và kiêu hãnh. Cậu nói rất đúng, một tình yêu mà không thể vượt qua được thử thách, thì có cũng vô nghĩa."
Bất giác nghĩ đến bản thân và Thượng Kha, Mộc Nhược Na không khỏi tự đặt câu hỏi, nếu năm đó anh dứt khoát hơn thì kết cuộc cả hai đã không như thế.
Đúng vậy, tình yêu là thứ duy nhất không thể chấp nhận sự mù mờ không rõ ràng.
Một khi tình yêu không đủ mạnh mẽ, đã quay lưng đi thì chính là chia cắt thành hai thế giới.
Nếu tình yêu đủ sức mạnh, dù tan xương nát thịt thì đã sao?
Nhưng nếu tình yêu không đủ, thì mọi thứ đều dễ dàng tan vỡ, hết thảy mọi thứ chỉ là hoa trong gương, trăng dưới nước, chớp mắt đã biến thành hư không, bất kỳ lúc nào cũng có thể sụp đổ..
Ánh mắt Hề Hề tràn ngập kích động: "Nhược Na, cậu đồng ý với cách nghĩ của tôi sao?". Truyện Bách Hợp
"Tại sao lại không chứ?" Mộc Nhược Na nghĩ thông suốt, tức khắc nhìn về hướng Hề Hề và nở nụ cười sáng lạn: "Cậu nói rất đúng, cũng chính là nhắc nhở tôi. Đúng vậy, một tình yêu không thể vượt qua thử thách, chi bằng đừng yêu."
Thượng Kha, nếu ở trong mắt anh, tôi vẫn không thể quan trọng bằng gia tộc và cả sự nghiệp của anh, vậy thì tôi vĩnh viễn sẽ không quay đầu lại!
Mộc Nhược Na này có kiêu ngạo và sự tự tôn của mình!
Tôi không cần một tình yêu bố thí ban ơn, mà tự chà đạp bản thân.
Hoặc là toàn tâm toàn ý yêu tôi, hoặc là một chút tình cảm cũng đừng dành cho tôi làm gì!
Một tình yêu khiếm khuyết chính là điều làm người ta đau lòng nhất..
Hai cô bạn thân tâm tình với nhau, mỗi người đều kiên định với tín niệm trong lòng mình.
Càng gần đến ngày đại thọ của Doãn lão phu nhân, toàn bộ đại trạch Doãn gia đều bận rộn tấp nập, ai nấy cũng vội vã chuẩn bị đủ thứ. Trong vòng năm ngày trước ngày đại thọ, thành phố N càng trở nên náo nhiệt hơn nữa.
Cùng lúc này, Hề Hề và Mộc Nhược Na đã đem bí quyết chế tạo mỹ phẩm thiên nhiên xin cấp giấy phép chứng nhận, chỉ chờ cấp giấy phép bản quyền là công ty chính thức đi vào hoạt động.