Cảnh Vũ Thần buông tay nắm cửa ngồi thẳng người mặt không biểu cảm, ném tập tài liệu sang phía cô, Hạ Kiều Tâm liền nhận lấy chớp chớp mắt nhìn anh “hợp đồng hôn nhân” cô không hiểu anh lại muốn làm gì, cô cảm thấy mình nên lập tức rời đi, nhưng anh nào có cho cô cơ hội.
"Em cũng biết mình bị cư dân mạng phong sát chứ?"
Hạ Kiều Tâm gật gù.
"Em nghĩ họ sẽ để yên nếu biết em ở đâu? Em nghĩ sao như gia đình em biết cả chuyện em bị trường đuổi học."
"Hạ gia cũng có chút địa vị trong xã hội tuy công ty không lớn nhưng cũng là một gia đình làm kinh doanh. Chắc hẳn bà nội em cũng sẽ buồn lắm nhỉ. Nhưng chỉ cần em đồng ý kết hôn với tôi mọi chuyện đều sẽ khác."
"Ngược lại, nếu hôm nay em bước ra khỏi cánh cửa này, người thiệt thòi nhất định sẽ là em. Tôi sẽ không cho ai cơ hội lần thứ hai đâu.” Anh nhấn mạnh ở lời cuối, ám chỉ mời cô tự nhiên.
Đối với Cảnh Vũ Thần đây đã là giới hạn cuối cùng của anh rồi.
Hạ Kiều Tâm vừa định mở cửa ra bỏ chạy liền khựng lại, nuốt một ngụm nước bọt, người này cũng đáng sợ quá rồi, dường như anh biết hết mọi thứ về cô. Những gì từ miệng anh nói ra đều rất hay rất hợp tình họp lý, lời lẽ sắc bén căn bản là không cho người khác được từ chối.
Cô chưa từng nghĩ đến mọi chuyện lại nghiêm trọng đến như vậy, cô thật sự không muốn trở thành cái gai của cả Hạ gia, cũng không muốn để bà phải lo lắng thêm cho mình. Dù cô rất muốn bỏ đi ngay lập tức, nhưng những gì anh nói đều là sự thật.
Hạ Kiều Tâm từ nhỏ đã không có mẹ, ba lại dưới quyền mẹ kế, trên dưới Hạ gia ngoại trừ bà nội thì tất cả mọi người cũng không ai xem trọng cô.
Vì không được lòng mẹ kế nên từ năm lên mười, ba đã đưa cô đến sống cùng bà ở một làng chài ven biển ngoài trung tâm thành phố.. với lý do là có bà có cháu thủ thỉ cho vui.. nhưng sự thật thì ai cũng rõ.
Cô vừa chuyển về Hạ gia được hơn một tháng nay, nhưng sau bao nhiêu năm mẹ kế vẫn không có thiện cảm với cô, đây cũng chính là lý do cô phải đến ký túc xá ở.
Cảnh Vũ Thần đoán chắc cô sẽ không từ chối nhưng vẫn còn do dự, anh lại mở lời nói thêm để cô được yên tâm.
“Chỉ là quan hệ hợp tác thôi, giống như đi làm thêm, em không cần phải sợ.” Anh chỉ tay vào bản hộp đồng trên tay cô. “Xem thử đi, có gì không hiểu em có thể hỏi, tất nhiên em cũng có thể từ chối bất cứ điều khoản nào trong đó, tôi sẽ sửa lại.”
Tuy Hạ gia không thiếu tiền nhưng với cô thì lại rất hà khắc, từ khi chuyển về nhà cô thường đến những quán ăn nhanh cửa hàng bách hoá để làm thêm kiếm tiền sinh hoạt, vì là con gái có những khoản chi tiêu buộc phải dùng, dù có muốn tiết kiệm cũng không thể được. Cô luôn nói dối bà là mẹ kế rất tốt, luôn cho cô tiền tiêu vặt, để bà được yên tâm.
Cảnh Vũ Thần lần nữa gõ tay lên bản hợp đồng, Hạ Kiều Tâm chỉ biết gục gật ngoan ngoãn lật ra xem, không dám nói thêm một lời nào, từ giây phút cô đặt chân lên xe, thì dường như đã không có sự lựa chọn nào khác.
Tất cả điều khoản đúng thật là rất tốt, tốt đến nổi Hạ Kiều Tâm cảm thấy khó hiểu, vì sao anh lại chọn cô, một người điển trai như anh không biết có bao nhiêu cô nàng săn đón, đây cũng chính là lý do cô bị mọi người phong sát như vậy.
Hạ Kiều Tâm cầm bút lên bất động vài giây, dù rất sợ vẫn muốn biết câu trả lời “Tôi.. tôi có thể.. hỏi anh.. một câu có được không?”
Cảnh Vũ Thần không lên tiếng chỉ hướng mắt về phía cô, ám chỉ như đang nghe.
Hạ Kiều Tâm cúi gầm mặt xuống, cô căn bản không dám nhìn thẳng vào ánh mắt đen láy đó của anh, cô ậm ừ một lúc mới có thể mở lời.
“Ừm.. chuyện.. chuyện là vì sao anh lại anh muốn.. kết hôn với tôi, không phải có rất nhiều người thích anh sao?”
Cảnh Vũ Thần gục gật như đang khen ngợi rằng cô rất biết hỏi. “Nói một cách đơn giản là vì họ thích tôi nên tôi không chọn họ.”
"..." Hạ Kiều Tâm đứng hình. Cái lý do quỷ quái gì vậy. Câu trả lời kiểu này cũng không thuyết phục quá rồi.
“Tại sao vậy?”
Cảnh Vũ Thần chỉ tay vào nơi ký tên trên bản hợp đồng “Câu thứ hai rồi. Nếu không còn gì thắt mắc thì ký tên đi."
"..." Hạ Kiều Tâm đen mặt, nói chuyện với người này không thành kẻ ngốc thì cũng bị tức chết.
“Ký tên vào, chúng ta lập tức đi đăng kí kết hôn, đưa em đến nhà tôi.”
“Hả? Đến..đến nhà anh làm gì?” Hạ Kiều Tâm trừng mắt kích động.
“Không phải em không biết đi đâu sao?”
Hạ Kiều Tâm liền bụm miệng đứng hình kinh ngạc. “Sao.. sao anh lại biết dạ? Anh thật sự đọc được suy nghĩ của người khác sao?” Cô rất tò mò không nhịn được mà hỏi một cách ngây ngốc..
Cảnh Vũ Thần nâng mắt nhìn cô không biết nên khó chịu hay nên cười, người con gái này anh không biết phải hình dung bằng từ ngốc hay ngây thơ, đơn giản đến nổi không che giấu được chút tâm tư nào, anh cũng không nỡ làm khó mà kiên nhẫn giải thích.
“Nếu như có nơi để đi, ai lại tội tình kéo theo chiếc vali từ sáng tới chiều để làm gì.”
“Ờ.. đúng ha” Hạ Kiều Tâm gật gù một cách tâm phục khẩu phục, vì anh thật sự rất tinh ý.
..
Xe nhanh chóng đổ lại trước cổng chính một căn hộ riêng nằm ở khu tây giữa trung tâm thành phố k. Tuy nằm ở đường lớn nhưng lại không ồn ào.
Vừa đặt chân ra khỏi xe Hạ Kiều Tâm liền ngơ người. “Chả lẽ đây là nhà mà anh ấy nói sao, thế này cũng lớn quá rồi.” Cô bẽn lẽn nhìn anh mà không khỏi suy nghĩ.
“Anh về lo việc của mình đi.” Cảnh Vũ Thần nhận lại chiếc chìa khóa xe từ tay Gray.
“Vâng ạ!” Gray không chút chậm trễ liền lui người rời đi.
Lời tác giả: Chúc các bạn độc giả có những phút giây thư giãn 😘😘😘
Ủng hộ tiếp thêm động lực nào các độc giả ơi...❤️❤️❤️