Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Hợp Đồng Hôn Nhân: Kết Hôn Với Tôi Em Nghĩ Sao - Hạ Kiều Tâm

"Ba vợ?" Một lần nữa khiến ai cũng phải đứng hình.

"Ba.. ba vợ sao?" Hạ Chí Lân khó tin. "Không lẽ Cảnh tổng để mắt đến tiểu Ngọc nhà mình? Đây là người bạn trai đại gia mà nó nói đến sao?

"Tôi thì cũng chẳng có thời gian dư dả. Nếu không phải vì chiều lòng để con gái ông được vui, tôi cũng sẽ không tới. Còn vị trí chủ tịch này ông vẫn nên ngồi lại thì hơn."

Anh đứng dậy vòng ra đứng cạnh Hạ Chí Lân, đặt vào tay ông một vật gì đó thì rời đi cũng không nói thêm gì.

“…” Ông nhìn xuống vật trong tay mình, không biết đây là gì, ông cất vào túi áo trước.

Lục Chí Bình nhếch mép lướt qua ông thì thào. “Phải nói, Hạ tổng có đứa con gái quá có mị lực. Khiến Vũ Thần nhà tôi nhọc lòng đến như vậy.”

“...” Hạ Chí Lân nhìn theo bóng lưng họ.

"Hạ tổng, ông được đó nha!"

"Có đứa con rể đẳng cấp đến như vậy?"

"Nhất định phải tổ chức tiệc mừng."

"Phải, phải." Hạ Chí Lân cảm thấy hãnh diện. Ông nghĩ Hạ tiểu Ngọc đã mang đến may mắn cho Hạ gia, nhưng ông nào biết rằng người anh nói đến là đứa con gái bị ông ghẻ lạnh, Hạ Kiều Tâm.

..

"Kiều Tâm!" Trần Mẫn truyền giọng vào bếp.

"Dạ!" Cô nhanh chân ra ngoài.

“Con đừng làm nữa. Nhà có người giúp việc con giành làm hết thì sao họ lấy gì làm. Có ngày nghỉ thì phải tranh thủ nghỉ ngơi chứ.

"Dạ!" Cô gãi gãi đầu.

"Vũ Thần với ba đâu rồi?"

"Dạ.. Vũ Thần ra ngoài từ sớm, anh ấy chỉ kêu con ở nhà con cũng không biết anh ấy đi đâu nữa, còn ba thì bảo đi đánh golf với bạn rồi ạ."

"Kệ hai người đàn ông đó đi. Con thích ăn món gì, hai mẹ con mình đi chợ.”

“Chỉ cần là món Vũ Thần thích, con ăn gì cũng được.”

Trần mẫn lắc đầu cười gương mặt hiện rõ sự hài lòng. Có đứa con dâu ngoan thế này rồi giờ mà có thêm đứa cháu ẳm bồng nữa thì còn gì bằng.

..

Miệng thì bảo đi chợ, chưa được cọng rau nào bà đã kéo cô đi dạo khắp cả khu thương mại gặp gì cũng mua. Đi đến hai chân cô sắp rả rời, cũng tại ai kia, miệng thì nói không làm gì hết mà đêm nào cũng hành cô đến không thương tiếc, giờ đi đứng thôi cũng cảm thấy không xong. Mấy ngày nay cô được anh cho nghỉ phép ở nhà nhưng tính ra phải tăng ca còn hơn cả đi làm.

"Mẹ, Vũ Thần mua cho con nhiều lắm rồi. Mẹ đừng mua nữa."

"Chồng con mua cho con là chuyện của nó. Mẹ mua cho con là chuyện của mẹ, sao giống nhau được."

"..." Hạ Kiều Tâm cạn lời. "Đúng là mẹ con, nói chuyện không khác gì nhau."

"Mang đến địa chỉ này." Trần Mẫn đặt mẫu giấy vào tay giám đốc khu thương mại.

"Vâng! Bà Cảnh cứ yên tâm. Nhân viên hiện đang soạn hàng, xong chúng tôi sẽ mang đến ngay."

Hạ tiểu Ngọc đang đi mua sấm cùng đám bạn liền nhíu mày khi loáng thoáng thấy bóng dáng của Hạ Kiều Tâm lướt qua cùng một người phụ nữ ở đằng xa. Ả ta nghĩ có lẽ mình nhìn nhầm.

"Xin lỗi cô, mẫu túi xách phiên bản giới hạn cô tìm đã có người đặt mua hết rồi. Hẹn cô vào tháng sau với mẫu khác ạ." Nữ nhân viên với nụ cười niềm nở.

"..." Hạ tiểu Ngọc tiếc nuối. "Hết rồi."

"Vâng! Hết rồi."

"Hết rồi, đi thôi, đi thôi."

"Không biết hôm nay là cái ngày xui xẻo gì." Ả ta đạp giày cao gót rời đi với gương mặt khó coi.

..

Hạ gia

Hạ tiểu Ngọc về đến nhà liền nổi điên đập phá lung tung.

“Ai chọc giận con gái của mẹ vậy?” Tiêu Dĩnh bước qua ngồi cạnh con gái.

“Còn ai nữa, tại ba chần chừ không chịu chuyển tiền cho con sớm hơn. Giờ lại không mua được nữa rồi.”

Vốn đang bực mình vừa nhận được điện thoại của bạn trai hẹn dùng cơm, ả ta liền đắc chí làm cao giá ỏng ẹo một lúc mới nhận lời.

Hai mẹ con liền nhìn nhau cười hí hửng..

Từ hôm Hạ thị được dật dậy trở lại Hạ Chí Lân nghĩ Hạ tiểu Ngọc được Cảnh Vũ Thần để mắt đến, ông càng thêm dễ giải phóng khoáng vung tiền cho hai mẹ con họ.

..

Sau bữa sáng cùng ba mẹ, cả hai lại vui vẻ cùng nhau đến tập đoàn. Nhìn họ cứ như một đôi kim đồng ngọc nữ mà ai cũng là ngưỡng mộ. Tuy bảo không công khai nhưng từ hôm chiến tranh lạnh cho đến giản hoà trong lòng ai cũng điều tường tận, nhìn thái độ cung kính của hai người Tôn Quân và Gray thôi cũng đã ngầm chứng minh cho suy nghĩ của họ là đúng chỉ là không dám nói ra.

Văn phòng chủ tịch.

Hạ Kiều Tâm mang tách cafe vào, đặt trên bàn làm việc.

"Ông xã, uống cafe đi."

"Muốn xin xỏ gì đây?" Anh vẫn tập trung làm việc.

"..." Vậy cũng bị nhìn ra. "Sao anh biết em xin xỏ? Ngày nào em không pha cafe cho anh, mà anh nghĩ em này nọ."

"Những gì hoa mỹ từ miệng em nói ra thì đều là như vậy."

"Đúng là không gì có thể lọt qua mắt anh ấy được." Cô cười cười với ánh mắt thăm dò. Hiện tại ngày tốt nghiệp cũng đã cận kề chỉ còn làm báo cáo thôi, lý ra cô phải hỏi anh sớm hơn nhưng thời gian này lại xảy ra quá nhiều chuyện. "Vậy em nói nha!"

Anh gật gật đầu.

"Ừm, chuyện là.." cô liền kể lại cho anh nghe chuyện cô lỡ hứa với Lâm tiểu Nhã, là sẽ hỏi ý anh cho cô ấy vào làm cùng cô, để hoàn thành báo cáo tốt nghiệp.

"Nhưng anh đừng giận, em chỉ hỏi thử thôi, nếu không được thì.."

Anh nâng mắt lên nhìn cô. "Em có chắc là bạn em đủ năng lực vào RS?"

"..." Hạ Kiều Tâm ngẩn ra nhìn anh. Cô nghĩ dù được hay không thì cô cũng cố hết sức rồi.

"Phá lệ cho em lần này, nhưng còn có ở lại được hay không thì anh không chắc."

"Cám ơn anh! Anh là tốt nhất." Cô không nghĩ anh lại đồng ý dễ dàng như vậy.

"Cám ơn phải có thành ý chứ?" Không chút biểu cảm dư thừa, anh nâng mắt nhìn cô.

"Hả? Đang ở công ty, anh nói bậy gì dạ?"

"Anh có nói gì sao? Nhưng hình như em thì có đó."

"..." Hạ Kiều Tâm chớp mắt xấu hổ. "Khụ.." cô khẽ ho luống cuống trở lại bàn làm việc. Đúng là tự vả mặt mà.

Nhìn theo bóng lưng ai kia, anh nhếch mép cười. "Anh đổi ý rồi."

Hạ Kiều Tâm khựng lại bức xúc, cô nghĩ anh không cho tiểu Nhã vào làm nữa.

"Anh.. á.." chưa kịp phản ứng đã bị anh bế lên áp xuống ghế dài. Cô chống tay giữ ra khoảng cách. "Anh tiết chế lại chút đi, đang ở phòng làm việc đó, thả em ra."

"Là em khơi gợi. Tối qua năng nổ lắm mà?" Anh nới lỏng caravat nhếch mép cười xấu xa.

"A, anh đừng nhắc." Hạ Kiều Tâm xấu hổ hai má ửng hồng, cô khẽ run lên nuốt nước bọt khi cảm nhận được con dã thú bên dưới có động tĩnh..

Chưa kịp bỏ chạy, quần áo đã bị anh ném xuống hết.

“Anh đứng đắn chút đi.”

“Thế nào mới gọi là đứng đắn?”

“Anh.. um..” lại những âm thanh quen thuộc vang lên, cả căn phòng đều ngập tràn hương vị của tình ái.

..

(Lời tác giả: Chúc mọi người có những phút giây thư giãn. Nếu thích truyện của mình, ấn theo dõi, like, vote và để lại cmt tiếp thêm động lực cho mình nha mn..)
Nhấn Mở Bình Luận